Trong khi Châu Dị đang nói chuyện, một video hiện ra từ thư mục mà đầu ngón tay anh ấy chạm vào.
Đàn ông và phụ nữ trưởng thành; Cuộc sống, màu sắc và hương thơm.
Châu Dị nói xong cũng không vội hỏi Khương Nghênh đáp án, một tay chống ở trên giường, một tay đặt ở sau gáy của cô vuốt ve.
Khương Nghênh quay lại với bộ phim điều tra tội phạm của mình và vặn to âm lượng.
Trong phim trinh thám điều tra có một số cảnh sát đang khám nghiệm một xác chết phụ nữ, mỗi người đều có vẻ mặt nghiêm túc và nghiêm trọng.
Trong một chiếc điện thoại di động khác, người phụ nữ đôi môi đỏ rực, kiều diễm khêu gợi.
Hai chiếc điện thoại di động được đặt trên đầu giường giống như một bản song ca.
Khương Nghênh có vẻ mặt lãnh đạm và xa cách, Châu Dị nhếch môi mỉm cười, và đôi mắt anh đảo qua lại giữa hai màn hình điện thoại di động.
Vài phút trôi qua, Châu Dị bỗng nhiên nở nụ cười:
"Em xem cô gái trong điện thoại của anh đi, cô ấy có giống như thi thể người phụ nữ trong điện thoại của em không?"
Khương Nghênh dừng lại và quay đầu lại liếc nhìn.
Chưa kể, người phụ nữ và xác chết nữ khá giống nhau, đặc biệt là đường nét và lông mày.
Khương Nghênh nhếch môi, đang định trả lời thì Châu Dị giễu cợt nói:
"Em nói xem người phụ nữ trong điện thoại của em tại sao mà chết vậy?”
Khương Nghênh ngước mắt lên, trong lòng có dự cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo Châu Dị ghé sát tai cô nói:
"Không phải là... bị giết sao?"
Khương Nghênh:
"Châu Dị."
Châu Dị hạ giọng cười nói: "Hả?"
Khương Nghênh nói nhỏ:
"Tinh lực tiêu hao.”
Nghe vậy, Châu Dị khẽ nhướng mày, nụ cười càng rõ nét:
"Ồ, vậy có lẽ là bộ phim hình sự em đang xem quay sai rồi, người chết lẽ ra phải là người đàn ông.”
Khương Nghênh không nói nên lời.
Trong thời gian gần đây, Khương Nghênh đã quen với cách nói chuyện kiểu này với Châu Dị.
Chỉ cần nói đến đàn ông, khoái lạc, phụ nữ, tình yêu, thì cô nhất định sẽ tụt lại phía sau.
Khương Nghênh không buồn tiếp lời, lặng lẽ theo dõi bộ phim.
Châu Dị tính tình ngoan cố, đặt cằm lên vai cô, ánh mắt dồn vào điện thoại di động, cũng yên lặng xem phim.
Hai người xem những bộ phim truyền hình hoàn toàn khác nhau, nhưng bầu không khí hòa hợp một cách khó hiểu.
Đến khi Khương Nghênh xem xong một tập và đang định tua nhanh đến tập thứ hai, Châu Dị đặt một tay lên mu bàn tay cô, hoàn toàn ôm lấy tay cô, dắt ngón tay cô bấm tua nhanh.
Đầu ngón tay Khương Nghênh run lên, một cảm giác kỳ lạ lướt qua tâm trí cô.
Châu Dị nói bên tai cô, hơi nóng phà ra:
"Em thấy định lực của anh cứng cỏi đến thế nào chưa!”
Khương Nghên: Có thấy đâu!
Chỉ là tua nhanh một tập phim truyền hình được Châu Dị điều khiển dưới đầu ngón tay lại gợi tình đến kinh ngạc.
Khi sắp tua gần hết, Châu Dị không vội dừng lại mà luồn ngón tay vào tay Khương Nghênh, đan vào nhau.
Cho dù Khương Nghênh có tập trung tốt đến đâu thì cũng khó tránh khỏi có kịch tính vào lúc này.
Châu Dị khá bình thản, ngoại trừ nắm chặt tay cô, anh vẫn chuyên tâm xem phim như trước, không hề phân tâm.
Khương Nghênh hít một hơi thật sâu:
"Châu Dị."
Châu Dị nhìn cô với ánh mắt ngây thơ vô số tội:
"Hả?"
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị lúc trầm mặc thật sự tao nhã, Khương Nghênh nhìn vẻ mặt anh, thậm chí có lúc cô ảo giác, rằng tối nay anh thực sự chẳng có ý gì mà chính bản thân cô mới là người bị sắc dục làm cho mê muội.
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh không lên tiếng, cúi mắt cười nói:
"Em muốn nói gì? Tại sao không nói gì nữa?"
Khương Nghênh kéo cánh tay Châu Dị, ngồi dậy rồi vuốt tóc:
"Không có gì, khuya rồi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Châu Dị ngồi ở mép giường, một chân buông thõng trên mặt đất, chân còn lại co lại gác ở mép giường, cười nửa miệng.
"Nghênh Nghênh."
Khương Nghênh hờ hững nhìn Châu Dị: "?"
Châu Dị trêu chọc:
"Cuộc đời giống như một vở kịch, con người ta sống thì phải nhập tâm vào vở kịch, ai cũng đều đang diễn đầy nghiêm túc, em có thể đừng luôn tỏ ra như quá hiểu cuộc đời nên không thèm phối hợp nữa được không?”
Khương Nghênh liếc nhìn Châu Dị.
"Tôi nên phối hợp như thế nào?"
Châu Dị vươn tay ôm ngang eo Khương Nghênh, ôm cô vào lòng:
"Ví dụ như bây giờ, tham muốn trong mắt em đã lộ ra ngoài từ lâu, em nên nghe theo lời nó."
Khương Nghênh khép hờ đôi mắt, hờ hững nói:
"Tôi sợ anh muốn yêu đương với tôi."
Châu Dị cúi đầu áp vào trán cô:
"Không muốn yêu thì đừng yêu, cái gọi là tình yêu ấy so với chuyện nói lời đường mật thì anh càng thích làm hơn.”
Châu Dị vừa dứt lời thì ngậm lấy môi Khương Nghênh bắt đầu ngấu nghiến.
Những gì Châu Dị nói rất đúng, khi áp lực tinh thần quá lớn, vận động quả thực là một biện pháp tốt để giải tỏa.
Mồ hôi nhễ nhại, Khương Nghênh vùi mặt vào cổ Châu Dị.
Châu Dị kề sát vào tai cô dỗ dành:
"Em còn buồn bực không?"
Khương Nghênh giọng điệu đứt quãng.
"Không... còn..."
Đêm đến, Khương Nghênh ngủ ngon lành trong vòng tay của Châu Dị.
Cô vốn tưởng rằng đêm nay nhất định sẽ gặp ác mộng, nhưng không ngờ, cả đêm cô đều không nằm mơ, ngủ đến tận rạng sáng.
Sáng sớm hôm sau.
Khi Khương Nghênh tỉnh dậy, Châu Dị đã dậy và mua bữa sáng.
Khương Nghênh đề nghị xuất viện, Châu Dị chẳng hề ừ hử.
"Dậy tắm rửa sạch sẽ, ăn xong thì đi."
Khương Nghênh gật đầu, xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa thật nhanh.
Châu Dị đi theo, dựa vào khung cửa nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.
Khương Nghênh vươn tay hứng lấy nước để rửa mặt, Châu Dị nói:
"Tối qua anh đã nhờ Trần Triết đưa dì đến chỗ Bùi Nghiêu, lát nữa chúng ta sẽ đến đón dì về trước.”
Khương Nghênh nghe vậy quay đầu nhìn về phía Châu Dị.
"Hả?"
Châu Dị thẳng thắn nói:
"Chuyện hôm qua lớn như vậy, anh lo nhà họ Châu sẽ có người làm hại dì."
Khương Nghênh mím môi.
"Cảm ơn anh."
Châu Dị sải bước về phía trước, khi Khương Nghênh xoay lưng lại thì anh vòng tay ôm lấy cô.
"Em có thấy người trưởng thành nào mà chỉ nói cảm ơn miệng không thôi không?”