Châu Dị đứng trên bậc thang nhìn chằm chăm Khương Nghênh, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Khương Nghênh liếc nhìn anh, rồi cô nhanh chóng dời ánh mắt, cô nhìn sang Châu Diên và cười xa cách:
"Anh, em xin lỗi, em có việc phải làm."
Khương Nghênh nói xong thì đứng dậy đi về phía Châu Dị.
Nhìn thấy Khương Nghênh đến gần, Châu Dị nhếch đôi môi mỏng nở nụ cười rồi đưa tay ra.
Khương Nghênh nhìn xuống tay anh đưa cho anh, hạ giọng hỏi nhỏ:
“Sao anh bị thương vậy?”
Châu Dị siết chặt tay Khương Nghênh, đáp nhỏ:
"Ông nội đánh đấy."
Khương Nghênh cau mày:
"Tại em?"
Châu Dị cười nhìn cô:
"Chắc không phải đâu, trông có vẽ là ông đã chịu đựng anh lâu lắm rồi."
Khương Nghênh mím môi:
"Vậy giờ chúng ta làm gì?"
Châu Dị:
"Về nhà."
Châu Dị nói xong bèn nắm tay Khương Nghênh rời đi. Lúc đi ngang qua phòng khách, bắt gặp ánh mắt của Châu Diên, Châu Dị hừ nhẹ:
"Sao hôm nay tôi không thấy chị dâu đâu cả?"
Châu Diên cố ý ngồi thẳng lưng trông khá cứng nhắc:
"Cô ấy có công chuyện."
Châu Dị cười hờ hững nói:
"Lần trước tôi đã muốn nói với anh là anh và chị dâu thật sự là trai tài gái sắc."
Châu Diên siết chặt tay trên đầu gối:
"Cảm ơn."
Châu Dị vô cùng hứng thú khi nhìn thấy phản ứng của Châu Diên, anh nói:
"Anh, tôi khen ngợi anh với chị dâu, lẽ nào anh không nên đáp lễ sao?”
Châu Diên mím chặt miệng:
"Cậu với Nghênh Nghênh cũng vậy.”
Châu Dị cười khẩy:
"Cũng vậy là sao?"
Châu Diên giống như một con thú bị dồn vào một góc, nét bất mãn hiện rõ trong mắt anh, nhưng anh phải cố giữ vẻ mặt bình thản:
"Trai tài gái sắc."
Nghe Châu Diên trả lời, Châu Dị cười khẩy rồi dẫn Khương Nghênh đi.
Khi Châu Dị và Khương Nghênh ra khỏi ngôi nhà chính nhà họ Châu, trợ lý Trần đã đợi sẵn ở ngoài cửa.
Châu Dị bước lên phía trước, anh mở cửa xe, ra hiệu cho Khương Nghênh lên xe trước, sau đó vòng qua xe đi đến đầu bên kia, nghiêng người ngồi vào.
Sau sự việc hôm nay, như có khối đá ném vào sự hòa bình giả tạo mà nhà họ Châu duy trì bao năm nay. Tuy rằng không bị khuấy động tạo nên sóng to gió lớn, nhưng cuối cùng cũng bị nhiễu loạn.
Sau khi Châu Dị lên xe, sự bực tức hiện lên trong mắt anh, hai tay kéo nhẹ cổ áo sơ mi.
Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn anh, đưa mắt nhìn vào vết thương trên khóe môi anh:
"Ông biết chuyện tai nạn giao thông của ba mẹ tôi phải không?”
Đó là lý do tại sao ông ấy rất tức giận sau khi thấy Châu Dị bênh vực cho cô.
Nghe vậy, Châu Dị quay đầu nhìn lại Khương Nghênh:
"Không phải ông ấy làm đâu."
Không phải ai?
Không phải ông cụ Châu?
Châu Dị nói xong, nhìn thấy sự nghi hoặc trong đôi mắt Khương Nghênh, anh nói nhỏ:
"Có lẽ ông cụ đang bao che cho ai đó.”
Khương Nghênh lập tức hiểu ra:
"Châu Hoài An hoặc Lục Mạn."
Châu Dị không phản bác: "Ừ."
Nghe nói rằng khi ông Châu còn trẻ, ông là một người khá tàn nhẫn. Để tranh đoạt gia sản, ông đã bức tử hai người anh em mình giống như các hoàng tử tranh quyền đoạt vị thời xưa.
Một người là cùng cha cùng mẹ, một người là cùng cha khác mẹ.
Những người ruột thịt dường như vô giá trị trong mắt ông Châu hồi đó.
Giờ đây, ông đã già, tuổi trẻ đã qua thì ngược lại, lại khuyên con khuyên cháu hòa hợp với nhau. Nói thật thì tình huống này khá mỉa mai.
Xe chậm rãi lăn bánh, Khương Nghênh cùng Châu Dị đều không nói gì.
Cuối cùng, trợ lý Trần là người phá vỡ thế bế tắc:
"Sếp Châu, mợ, bây giờ chúng ta đến nhà sếp Bùi đón dì phải không? Hay là đi đâu?”
Khương Nghênh:
"Đi đón dì."
Trợ lý Trần:
"Vâng, thưa mợ."
Xe đến biệt thự của Bùi Nghiêu, Khương Nghênh và Châu Dị lần lượt xuống xe.
Khương Nghênh lấy lại tâm trạng của mình và chuẩn bị bước đi, Châu Dị đã đi đến bên cạnh cô và nói:
"Em vui lên một chút, đừng để dì nhận ra.”
Khương Nghênh nhướng mắt: "Ừ."
Châu Dị cụp mắt nhìn cô, đôi môi mỏng mỉm cười.
Bùi Nghiêu rất giỏi trong việc lấy lòng những người lớn tuổi, khi Châu Dị và Khương Nghênh bước vào, anh đang nói chuyện phiếm với Tô Dĩnh.
"Dì à, bây giờ cháu thật sự không ưng mấy cô gái trẻ, họ luôn miệng nói mình là “cá do anh trai nuôi trữ trong hồ”."
Tô Dĩnh rất ít khi lướt web, không theo kịp tần suất trò chuyện của Bùi Nghiêu, vì vậy bà chỉ có thể phụ họa:
"Đúng vậy."
Bùi Nghiêu nói đùa:
"Những chuyện khác thì không nói, chỉ riêng cái chuyện ngoại hình của “anh trai” mấy cô đó thôi, cô ta mà là “cá” à? Có mù thì có.”
Tô Dĩnh phản ứng chậm chạp, nhưng sau khi nghe những lời cuối cùng của Bùi Nghiêu, bà hiểu ra là anh đang kể một câu chuyện cười để giúp bà vui.
Mặc dù chuyện cười này có hơi khó cười, nhưng Tô Dĩnh vẫn khá cảm động, bà mỉm cười:
"Cháu còn hoạt bát hơn cả Dị."
Bùi Nghiêu nhân cơ hội này cải thiện hình ảnh của mình trong lòng Tô Dĩnh:
"Dì à, không phải cháu đang khoe khoang với dì đâu, Dị chỉ là em út so với cháu thôi.”
Bùi Nghiêu nói xong, nhích người đến gần Tô Dĩnh, nghiêm túc nói:
"Dì, dì cũng biết lai lịch của Dị phải không?"
Tô Dĩnh:
"Dì biết, khi còn nhỏ Dị đã phải chịu đựng rất nhiều."
Bùi Nghiêu thở dài:
"Dì không biết đâu, Dị đã thiếu vắng tình thương từ khi còn nhỏ. Khi cậu ấy mười bảy hoặc mười tám tuổi, để thỏa mãn sự thiếu vắng tình cảm của mình, cậu ấy đã gọi cháu là bố khi nhìn thấy cháu đó."
Tô Dĩnh: "..."
Bùi Nghiêu càng nói càng hăng:
"Cháu thực sự không thể từ chối, cho đến bây giờ, khi gặp riêng cháu thì cậu ấy vẫn gọi là ba Bùi. Nhưng dì tuyệt đối đừng hỏi cậu ấy về điều này, Dị là người dễ xấu hổ, chắc chắn cậu ấy không thừa nhận đâu.”
Bùi Nghiêu ngồi trên ghế sô pha nổ rầm trời, Châu Dị đứng sau lưng anh với vẻ mặt vô cảm.
Khương Nghênh kìm nén cảm xúc mình cả một ngày, nhưng vào lúc này cô cảm thấy mình thư thả một cách khó hiểu. Cô cố nén nụ cười và nói với giọng chỉ hai người có thể nghe thấy:
"Những gì Bùi Nghiêu nói có thật không?"
Châu Dị cúi đầu nhìn cô, hạ giọng nói với chất giọng trầm ấm quyến rũ:
"Tôi không thích kiểu vui đùa này, nhưng nếu em thích, tối nay tôi có thể thử cùng em?"