Bạn càng cố gắng che giấu điều gì đó thì nó càng trở thành điểm yếu của bạn.
Cách tốt nhất để giữ cho mình bất khả chiến bại chính là làm cho bản thân không có bí mật gì cả.
Chí ít là phải làm bản thân không có bí mật nào bị phơi bày.
Nghe Khương Nghênh nói xong, anh Tống trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ra hiệu với Nhậm Huyên.
Sắc mặt Nhậm Huyên hơi tái, cô nói:
"Trưởng phòng Khương, mời cô ngồi."
Khương Nghênh đi đến sô pha ngồi xuống:
"Không được nói dối dù một chút, chẳng có tác dụng gì với cô đâu."
Nhậm Huyên gật đầu: "Cô đừng lo."
Những sự việc Nhậm Huyên kể không khác mấy so với những gì Trợ lý Trần điều tra.
Cố Minh thực sự bắt đầu theo đuổi cô sau khi bị một phóng viên chụp được anh ta có vấn đề về xu hướng tính dục.
Mẹ của Nhậm Huyên đã nhận tiền của Cố Minh vì bà muốn cho con trai đi du học.
Điểm khác biệt duy nhất là Nhậm Huyên không lựa chọn thỏa hiệp cưới anh ta vì mẹ cô đã nhận tiền của Cố Minh, chính Cố Minh đã bắt cóc cô.
Cố Minh tuyên bố với bên ngoài là hai người kết hôn khi đi du lịch, nhưng sự thật là Nhậm Huyên đã bị nhốt trong biệt thự của Cố Minh nửa tháng.
Nhậm Huyên giải thích ngắn gọn tình huống, nhìn Khương Nghênh:
"Trưởng phòng Khương, liệu cô hỏi tôi vì sao không phản kháng không?"
Khương Nghênh vẻ mặt thờ ơ:
"Tôi hỏi cô câu này thì có khác gì với hỏi cô là sao không ăn thịt?” "
Một cô gái không có quyền có thế bị bắt cóc, cô hỏi cô ta tại sao không phản khán?
Cô ấy lấy cái gì mà phản kháng?
Dùng cái chết để ép buộc?
Liệu kiểu chết này có quá bi thảm hay không?
Vì cái gọi là cốt khí của mình mà trừng phạt mình vì lỗi lầm của người khác?
Có một khoảng cách lớn giữa lý tưởng và thực tế.
Trạng thái lý tưởng của mỗi người là chuyện gì cũng có thể làm được khi gặp khó khăn.
Nhưng thực tế là bạn không thể làm được gì khi gặp khó khăn.
Khương Nghênh nói xong, sắc mặt Nhậm Huyên đang tái nhợt dần hồng lên.
“Cảm ơn cô.”
Khương Nghênh nói:
"Về sau Cố Minh thả cô, có phải là giữa cô và anh ta đã đạt thỏa thuận gì phải không?”
Nhậm Huyên gật đầu:
“Đúng vậy, anh ta đã hứa với tôi, chỉ cần tôi trả lại số tiền tôi nợ, anh ta sẽ tha cho tôi.”
Khương Nghênh bình thản nói:
"Nếu tôi đoán đúng, có lẽ cô có thể cũng không thể trả nổi?”
Nhậm Huyên cười khổ nói:
"Đúng vậy, đã phải mất rất nhiều năm.”
Thấy Nhậm Huyên mím môi, Khương Nghênh lại nói:
"Cuối cùng đã trả hết tiền chưa?”
Nhậm Huyên:
"Trả xong rồi. Ngay năm đầu tiên anh Tống đưa tôi đến châu Thị Media thì đã trả xong rồi.”
Khương Nghênh cau mày:
"Trả hết tiền, quan hệ hôn nhân của hai bạn cũng kết thúc, nhưng cô vẫn bị anh ta uy hiếp, vậy đã có chuyện gì khác xảy ra nữa sao?”
Nhậm Huyên nghiến răng nghiến lợi:
“Có một lần, trong lúc quay phim, Cố Minh sai trợ lý anh ta lắp camera trong phòng tắm khách sạn nơi tôi ở, chụp ảnh tôi đang tắm.”
Lúc này, Khương Nghênh cũng hiểu được mọi chuyện.
Sở dĩ hai người cùng nhau ghi hình vào tháng trước một chương trình thực tế có lẽ là vì Cố Minh dùng những bức ảnh đó để ép buộc cô.
Dù anh Tống có chút quan hệ trong giới nhưng anh Tống cũng không dám đối đầu với Cố Minh trước nguy cơ ảnh Nhậm Huyên bị lộ.
Nhậm Huyên nói xong, ánh mắt dồn vào Khương Nghênh:
"Trưởng phòng Khương."
Khương Nghênh ngước mắt nhìn Nhậm Huyên:
"Tôi đã rõ sơ bộ sự việc. Cô yên tâm, những bức ảnh đó của anh sẽ không bị lộ."
Đôi mắt Nhậm Huyên đỏ hoe:
"Thật không?"
Khương Nghênh:
"Với điều kiện là cô bắt buộc phải nghe lời tôi.”
Nhậm Huyên:
"Được."
Nói chuyện với Nhậm Huyên xong, Khương Nghênh đứng dậy, lấy điện thoại gọi cho Cận Bạch, bảo Cận Bạch bắt đầu điều tra bằng chứng về xu hướng tính dục của Cố Minh.
Cận Bạch ở đầu bên kia điện thoại cất giọng châm biếm:
"Cố Minh? Diễn viên tuyến một của Hải Tinh Media à? Không ngờ một người bình thường có vẻ ngoài hiền lành và lễ phép lại giở trò bẩn thỉu như vậy!"
Khương Nghênh nghiêm túc nói:
"Chuyện bẩn thỉu không phải là xu hướng của anh ta, mà là tính cách của anh ta."
Cận Bạch nói:
“Chị, em cần nửa ngày, loại người như thế này chắc khi làm là đã có chuẩn bị đầy đủ, cho nên muốn điều tra cũng không dễ dàng.”
Khương Nghênh đáp:
"Được, cố gắng càng nhanh càng tốt."
Sau khi cúp máy, Khương Nghênh cầm điện thoại suy nghĩ một lúc rồi bấm số của bộ phận pháp lý, yêu cầu chuẩn bị đầy đủ, nhưng không được khởi kiện ngay.
Muốn đập mạnh thì phải có đủ bằng chứng và phải đập một phát là chết, để đối thủ không còn đường vùng vẫy.
Bằng không, chỉ cần cho đối phương một cơ hội thở dốc, chút tro tàn còn sót lại cũng sẽ bị thổi bùng nếu như gặp cơn gió nhẹ..
Sau khi Khương Nghênh liên lạc với bộ phận pháp lý, anh Tống bước đến bên cạnh cô, cười không tự nhiên:
"Xin lỗi, tôi đã nói dối cô trước đây."
Khương Nghênh cũng không quay đầu lại nhìn anh Tống, mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ:
"Tuy cách làm có hơi ngu xuẩn, nhưng cũng có thể hiểu được."
Anh Tống: "..."
Lúc Cận Bạch gọi tới đã là buổi chiều.
Khương Nghênh nhấc điện thoại, Cận Bạch ở đầu bên kia điện thoại bất lực thở dài:
“Chị Khương Nghênh, tên kia rất gian, bình thường anh ta có hai bạn giường cố định, nhưng mới tháng trước, hai người đàn ông đó đã được anh ta đưa ra ngoài tỉnh, e là con đường đi tìm nhân chứng này hơi khó.