Châu Dị dứt lời, trợ lý Trần liếc nhìn vẻ mặt Quan Luy.
Quả nhiên mặt Quan Luy đỏ lên, đã tức giận rồi.
“Em không về.”
Châu Dị thấy Quan Luy tức giận cũng chẳng bực bội, cười nhạt nói:
“Cả ngày em cứ đi theo tôi, một người đã có vợ là sao chứ? Nếu tôi bị lộ ra là đã kết hôn rồi, người thua thiệt là em thôi.”
Quan Ly xoay đầu lại nhìn Châu Dị.
“Anh không thể ly hôn với cô ta sao?”
Nụ cười khinh thường sự đời trên gương mặt tắt hẳn.
“Không thể.”
Quan Luy chợt siết chặt bàn tay đang chống trên thành ghế.
“Rõ ràng hai người đều không thích nhau, hà tất phải trói buộc nhau? Lẽ nào là vì ông? Anh Dị, Khương Nghênh thích Châu Diên, thích từ bé rồi mà anh…”
Quan Luy nói nửa chừng thì Châu Dị nhíu mày nhìn cô, ánh mắt lộ ra ánh cảnh cáo rất rõ ràng.
Quan Luy im lặng theo bản năng, đôi mắt đỏ hoe nhìn Châu Dị với vẻ không cam tâm.
Ánh mắt Châu Dị lạnh lùng vài phần, anh mở cửa xuống xe. Khi xuống anh nói với theo một âu.
“Trần Triết, đưa cô Quan ra sân bay.”
Quan Luy nghe nói khựng lại, nước mắt lã chã, đang chuẩn bị xoay người mở cửa theo Châu Dị xuống xe thì trợ lý Trần đã khóa cửa.
Quan Luy: “Trần Triết!”
Trợ lý Trần cười hiền hòa:
“Cô Quan, tôi đưa cô ra sân bay vậy, thân phận của cô khá nhạy cảm, bị chụp tạo tin đồn thì không hay.”
Quan Luy:
“Tôi mà sợ tin đồn với Châu Dị sao?”
Trợ lý Trần cười gượng, lấy tay vuốt vuốt mũi, nói nhỏ:
“Cô không sợ, nhưng sếp chúng tôi có vẻ rất bận tâm đó.”
Quan Luy nghe trợ lý Trần lầm bầm, bèn trừng mắt nhìn anh.
“Anh nói gì?”
Trợ lý Trần không đổi sắc mặt, cười hà hà nói:
“Tôi nói trời hôm nay lạnh ghê.”
Quan Luy bậm chặt môi tức giận. Mãi một hồi mới hỏi trợ lý Trần.
“Anh Dị với Khương Nghênh dạo này thế nào?”
Trợ lý Trần: “Cô muốn nói về phương diện nào?”
Quan Luy: “Hai người đó giờ ở cùng nhau phải không?”
Trợ lý Trần:
“Chuyện đó thì tôi không rõ. Nếu cô Quan muốn biết thì cứ hỏi thẳng Sếp Châu đi.”
Quan Luy: “…”
Còn bên này, Khương Nghênh đưa Kiều Nam về khách sạn, gọi điện thoại cho tiếp tân khách sạn gọi hai phần canh gừng.
Kiều Nam ngồi trên sô pha quấn lấy người, đang run rẩm như gặp phải sư tử vậy.
“Trưởng phòng Khương, em nghĩ chắc mình bị cảm rồi.”
Khương Nghênh uống nước nóng trước máy nước nóng lạnh, hắc xì liên tục.
“Ừ.”
Kiều Nam nghe nói bèn quay đầu lại nhìn Khương Nghênh, không nhịn được mà bật cười.
“Trưởng phòng Khương, em nghĩ giờ chị rất bình thường.”
Khương Nghênh hơi khựng lại. “Hả?”
Kiều Nam:
“Lúc chị ở công ty tạo cho người khác ấn tượng chị là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng.”
Khương Nghênh cười nhẹ.
“Chỉ là tôi…”
Khương Nghênh muốn nói cô có chứng hơi sợ xã hội, chỉ là khá thoải mái trước mặt người quen. Nhưng lại không thể thốt nên lời.
Thế thì quá già mồm.
Huống chi, tính chất nghề nghiệp của cô lại thêm ấn tượng thường ngày của mọi người đối với cô, nếu mà cô nói mình sợ xã hội, thì sao mọi người tin được?
Khương Nghênh nói nửa chừng rồi không nói nữa, Kiều Nam đang chuẩn bị truy hỏi, thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Kiều Nam cứ nghĩ là khách sạn mang canh gừng đến, bèn quấn chặt khăn rồi mang dép bước ra mở cửa.
“Để em.”
Vừa mở cửa phòng, Kiều Nam đang hưng phấn nói:
“Cảm ơn nhé! Phiền…”
Khi cô nhìn thấy người ngoài cửa, Kiều Nam lại không nói tiếp mà miệng há hốc, cà lăm.
“Sếp… Sếp Châu.”
Đôi mắt hoa đào rất đẹp khép hờ.
“Nghênh Nghênh đâu?”
Kiều Nam vội vàng nghiêng người.
“Trưởng… trưởng phòng Khương ở trong.”
Châu Dị cười cười, sải bước vào trong.
Khương Nghênh thực sự bị cảm nhẹ. Lúc chưa về khách sạn thì không cảm nhận được, bây giờ bắt đầu có cảm giác rồi. Nghẹt mũi, đau họng.
Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Châu Dị.
“Có chuyện gì?”
Châu Dị bước đến trước mặt cô, đưa tay sờ vào trán cô một lúc.
“Ăn tối chưa?”
Khương Nghênh nói:
“Không muốn ăn.”
Châu Dị:
“Không muốn ăn cũng phải ăn, lát nữa tôi bảo Trần Triết mua mang lên cho em.”
Khương Nghênh hít sâu, lười cãi lại, tiếp tục uống nước.
Châu Dị đút hai tay vào túi quần rồi đứng trước mặt cô, cứ mỗi chút mỗi nhìn cô, rút một điếu thuốc ngậm vào môi.
“Tối nay tôi không có chỗ ở, tôi sẽ ở chỗ em.”
Khương Nghênh đang uống nước chợt dừng lại. Kiều Nam đang đứng trước cửa đầu tiên là có phản ứng bị sặc nước, ho liên tục.
Sếp Châu vừa nói gì?
Nói là tối nay sẽ ở chỗ Trưởng phòng Khương?
Ở?
Kiều Nam hơi kích động, Khương Nghênh nhìn sang cô, vẻ mặt thản nhiên, nói với Châu Dị.
“Để tôi đi lấy phòng cho anh.”
Châu Dị cúi đầu đốt thuốc, giọng nói trầm ấm.
“Ở phòng em thôi.”
Khương Nghênh cảm thấy Châu Dị cố tình.
Cố tình gây chuyện, cố tình thể hiện quan hệ giữa hai người mờ ám, không rõ ràng trước mặt Kiều Nam.
Hai người nhìn nhau khoảng chừng một phút hơn, Kiều Nam thấy có sự ám muội giữa hai người, bèn lặng lẽ mở cửa phòng về phòng mình bên cạnh.
Bước ra khỏi phòng Khương Nghênh, Kiều Nam nước mũi chảy ròng ròng, nhưng ánh mắt thì ngập tràn hưng phấn.
Sếp Châu với Trường phòng Khương nhà cô.
A…
Thấy cửa phòng được đóng lại, Khương Nghênh đặt cốc nước đang cầm trong tay vào trước máy nước nóng. Cô ngẩng đầu nhìn Châu Dị, hỏi với giọng lạnh lùng.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Châu Dị không tiếp lời Khương Nghênh, xoay lưng bước đến chiếc ghế sô pha. Đôi chân mày chau lại, cởi áo khoác ngoài tiện tay vất lên thành ghế sô pha. Rồi anh lại kéo chiếc áo sơ mi màu đen đang được đóng thùng, dáng vẻ lười biếng tựa vào lưng ghế.
Khương Nghênh nhìn thấy dáng vẻ biếng nhác của anh, bặm môi bước đến trước mặt anh.
“Châu Dị, chúng ta nói chuyện nhé?”
Châu Dị ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh, đưa tay ôm lấy eo cô rồi kéo cô vào lòng mình.
Khương Nghênh không đề phòng Châu Dị bất chợt ôm cô như vậy, người cô hơi đổ về trước, nhón gót chân, ngồi quỳ trên đùi anh.
Hai người nhìn nhau, ý cười cuối cùng cũng hiện lên trên gương mặt anh. Bàn tay liên tục vuốt ve eo cô, nói với giọng trầm thấp.
“Nói đi.”
Hai tay Khương Nghênh chống trên vai anh, hơi nhíu mày.
“Có phải là anh đang đề phòng tôi sẽ làm gì Châu Gia không?”
Ngón tay Châu Dị vuốt ve phần da thịt mềm mại nơi eo Khương Nghênh.
“Sao em nói vậy?”
Khương Nghênh:
“Từ lần trước anh nói tôi đang điều tra Châu Gia thì anh luôn xuất hiện trước mặt tôi.”
Châu Dị ngước nhìn.
“Em đang hoài nghi rằng tôi thường xuyên xuất hiện trước mặt em là vì tôi đang theo dõi em, lo lắng em sẽ làm gì với Châu Gia à?”
Khương Nghênh:
“Lẽ nào không phải?”
Châu Dị cười khúc khích.
“Tôi đã nói với em từ lâu rồi, em muốn làm gì Châu Gia đều không liên quan đến tôi.”
Khương Nghênh nhìn nụ cười phóng đãng trên gương mặt Châu Dị, càng lúc càng thấy anh khó hiểu.
“Vậy dạo này anh…”
Châu Dị cười phóng túng. Hai tay véo đáy eo Khương Nghênh rồi lần xuống dưới.
“Cục cưng à, tôi muốn ngủ với em mà!”