Nhìn thấy tay Châu Dị đang nghịch chiếc cốc gốm chợt khựng lại, đồng thời thấy vẻ lo lắng hiện rõ trong mắt anh, Khương Nghênh khẽ mím môi nói:
"Không sao đâu."
Khương Nghênh nói xong bèn bước đến trước mặt Châu Dị.
Châu Dị khẽ nhướng mày: "Hả?"
Khương Nghênh:
“Có phải yêu thầm một người rất vất vả không?”
Đôi môi mỏng Châu Dị nhếch lên:
"Sao tự dưng em hỏi chuyện này?"
Khương Nghênh:
“Em muốn biết.”
Châu Dị mỉm cười, lại nghịch chiếc cốc sứ, xoay xoay nó:
“Không vất vả đâu.”
Khương Nghênh hít sâu một hơi:
“Anh nhìn vào mắt em mà nói.”
Châu Dị cụp mắt xuống nhìn Khương Nghênh, tựa hồ có vẻ tùy ý, nhưng trong mắt lại tràn đầy nghiêm túc:
"Đối với anh mà nói, thực sự là không khổ, nhưng anh thực sự có hơi ích kỷ khi mong là cả đời em sẽ không phải hiểu cảm giác ấy.”
Châu Dị nói xong, khóe môi mỏng cong lên:
"Bất quá, có lẽ cả đời này em cũng không có cơ hội nếm trải cảm giác ấy. Vì dù sao chỉ cần em tiến lên một bước thì hai chúng ta sẽ chạy về phía nhau.”
Trái tim Khương Nghênh run rẩy, cô vẫn im lặng.
Nhìn vẻ mặt lắm lời lại tỏ ra thản nhiên của Chu Dịch, Khương Nghênh nghĩ thầm, sao trên đời này có thể có người như vậy?
Gương mặt, ánh mắt anh đều thể hiện tình cảm rõ ràng như vậy, nhưng lại chẳng hề nhắc đến những gì mình đã nỗ lực làm.
Khóe môi Khương Nghênh giật giật, cô vừa định nhắc đến bức ảnh với Châu Dị thì bên ngoài văn phòng chợt có tiếng gõ cửa, ngay sau đó, trợ lý Trần đẩy cửa bước vào.
Trợ lý Trần bước vào, nhìn thấy Châu Dị và Khương Nghênh đang đứng đối diện nhau, lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Có phải anh đến không đúng lúc không?
Trợ lý Trần sợ hãi, cắn răng nuốt nước bọt hai lần, liếc nhìn xuống đất:
"Sếp Châu."
Châu Dị trầm giọng nói:
"Ừ, sao vậy?"
Giọng điệu Châu Dị không có sự tức giận, trợ lý Trần chợt thấy nhẹ bẫng, hơi nhướng mi nói:
"Sếp Bùi đã tung những bức ảnh năm đó anh yêu thầm mợ, còn luật sư Tần đã tung nhật ký yêu thầm mợ năm đó. Sự việc bây giờ trở nên rất nghiêm trọng, hệ thống weibo bị sập, bên xử lý khủng hoảng hỏi anh và mợ có cần xử lý không? "
Châu Dị nhướng mày với vẻ nghi hoặc:
"Ảnh? Nhật ký?"
Vẻ mặt trợ lý Trần hơi ngại ngùng, cầm máy tính bảng tiến lên, mở bài đăng weibo của Bùi Nghiêu và Tần Trữ cho Châu Dị xem.
Khương Nghênh chỉ xem ảnh, không thấy nhật ký, nghe trợ lý Trần nói, bèn ngước mắt nhìn sang.
Cô và Châu Dị đứng đối diện nhau, chiếc máy tính bảng trong tay Trợ lý Trần gần như nghiêng về phía Châu Dị, nên cô chỉ nhìn thấy được một nửa trong những ô vuông ấy.
- Khương Nghênh, anh là người mang nhiều tâm lý ám ảnh, còn em thì lại trong trẻo như vậy. Em nói xem, anh yêu em có phải là báng bổ tình yêu không?
Khương Nghênh thở dốc, cô còn chưa kịp nhìn xuống, Châu Dị đã giật máy tính bảng.
Châu Dị đóng máy tính bảng lại, đẩy đầu lưỡi lên một bên má, cười nửa miệng nói:
“Hai tên chó đó, gọi điện cho họ bảo họ xóa weibo đi.”
Trợ lý Trần khó xử nói:
“Sếp Châu, trong tình huống này, tôi sợ xóa weibo cũng không có tác dụng. Anh không biết đâu, giờ có rất nhiều người đã đu cặp đôi vợ chồng anh, họ chụp họ lưu ảnh lại hết rồi.”
Châu Dị bỡn cợt:
"Bây giờ cư dân mạng điên cuồng như vậy sao?"
Trợ lý Trần cười gượng:
“Điều quan trọng là câu chuyện của anh cảm động.”
Ai mà nghĩ ra chứ!
Một CEO của một công ty truyền thông nhìn có vẻ lãng mạn và phong lưu hóa ra lại là một kẻ thâm tình, yêu thầm chẳng nói làm gì, mà yêu thầm đến tận hơn mười năm.
Trợ lý Trần nói xong nhìn thấy Châu Dị không nói gì bèn bổ sung thêm:
“Bây giờ mọi người đều nói anh là đỉnh của thế giới crush.”
Châu Dị cười: "Hả?"
Trợ lý Trần đưa tay sờ chóp mũi, sau đó nói:
"Họ còn khen anh là…”
Châu Dị: "Là gì?"
Trợ lý Trần:
"Con chó thâm tình."
Châu Dị: "Cậu chắc là họ đang khen tôi?"
Trợ lý Trần nghiêm túc nói:
“Quả thực là đang khen anh. Anh không biết những cô gái trẻ đó đều phát cuồng vì anh đâu, bọn họ rất thích anh.”
Châu Dị cười lạnh nói:
"Ai cần bọn họ thích tôi?"
Trợ lý Trần: Vâng, tôi biết anh chỉ cần mợ thích anh, mà hầu hết cư dân mạng cũng biết.
Châu Dị nói chuyện với trợ lý Trần xong, nhìn Khương Nghênh rồi hỏi:
"Tình huống này chúng ta cần xử lý sao?"
Khương Nghênh thần sắc bình thản:
"Không cần đâu."
Đôi mắt hoa đào của Châu Dị bừng sáng:
"Được, vậy chúng ta không xử lý."
Cảm thấy có bầu không khí ám muội đang lan tỏa giữa hai người, trợ lý Trần rất tinh ý rời văn phòng sau khi nói xong.
Trong văn phòng chỉ còn lại Khương Nghênh và Châu Dị, Khương Nghênh nhếch môi hỏi:
"Những bức ảnh đó được chụp khi nào?"
Châu Dị cởi mở thừa nhận:
“Thời đại học, khi em còn năm nhất.”
Khương Nghênh nhớ lại khung cảnh trong ảnh, nhưng không thể nhớ chính xác thời gian.
Khương Nghênh lại hỏi:
"Tại sao lại chụp những bức ảnh đó?"
Châu Dị vẻ mặt dị không tự nhiên, khóe môi nở nụ cười:
"Anh nói với em nhưng em không được cười anh.”
Khương Nghênh nghiêm túc nói:
"Em không cười."
Châu Dị cụp mắt, uể oải nói:
“Ông Bùi đã chụp những bức ảnh này tặng anh làm quà sinh nhật.”
Khương Nghênh: "Hả?"
Châu Dị mỉa mai:
"Khi ông Bùi chụp thì anh không biết, đến khi tặng anh thì nói với anh là anh yêu thầm em quá khổ, bảo anh đêm khuay không ngủ được thì lấy ảnh em ra rồi mơ tưởng…”
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị nghiêng người, cúi đầu nói:
"Có tác dụng thật đấy."