Vưu Vật

Chương 241: Sự tự tin



Nhìn tin nhắn của Bùi Nghiêu, Khương Nghênh nhướng mày, cô thực sự hoài nghi mắt cô có vấn đề.

Anh mời và cô thanh toán?

Vụ tính toán này thực sự là gây tiếng vang ghê gớm.

Khương Nghênh đưa tay lên màn hình gõ một dòng chữ, vừa định trả lời thì Bùi Nghiêu lại gửi tin nhắn thứ hai:

Nghênh Nghênh, em có muốn biết bí mật nhỏ của Châu Nhỏ không? Tối nay anh nhất định kể cho em tất tần tật những gì anh biết.

Ngón tay Khương Nghênh khựng lại, rồi cô xóa dòng tin nhắn trước đó mà chỉ trả lời ngắn gọn: được!

Năm giờ rưỡi chiều, Khương Nghênh tan sở đúng giờ.

Vừa đi thang máy đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, cô đã nhìn thấy Châu Dị và Bùi Nghiêu đang trò chuyện.

Nhìn thấy Khương Nghênh, không đợi Châu Dị cất lời, Bùi Nghiêu đã vẫy tay chào hỏi:

"Nghênh Nghênh, ở đây!"

Nghe vậy, Khương Nghênh tiến lên, khẽ mỉm cười:

"Đã thống nhất địa điểm ăn uống chưa?"

Bùi Nghiêu khí thế hừng hực:

"Vạn Hào.”

Nhắc đến Vạn Hào, không thể không nghĩ đến bữa tối trị giá 30.000 vừa qua của Khúc Tích.

Khương Nghênh không khỏi cười lớn: "Được."

Bùi Diệu:

“Lên xe tôi đi.”

Bùi Nghiêu nói, chủ động đi tới phía sau xe, mở cửa cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh cảm ơn, đôi giày cao gót cất bước, khom người lên xe.

Bùi Nghiêu đặt tay lên cửa xe, nói đùa:

"Không cần khách sáo, em khách sáo với anh làm gì.”

Bùi Nghiêu nói xong, quay đầu nhìn Châu Dị, cười khiêu khích:

“Châu Nhỏ, ông ngồi xe anh hay tự lái?”

Châu Dị mỉm cười nói: "Anh?"

Bùi Nghiêu:

"Ông và Nghênh Nghênh tuyên bố chính thức rồi còn gì? Quan hệ vợ chồng cũng không cần phải che giấu. Nếu Nghênh Nghênh đã gọi tôi là “anh Bùi” thì ông cũng phải gọi theo chứ!”

Châu Dị bỡn cợt:

"Anh Bùi?"

Bùi Nghiêu thách thức:

"Cái gì? Không muốn?"

Châu Dị sải bước về phía trước,

Anh đưa tay vỗ vỗ vai Bùi Nghiêu, nói với nhiều ẩn ý:

“Đồng ý, anh Bùi, em ngồi xe anh.”

Bùi Nghiêu đấu với Châu Dị trong nhiều năm và chỉ có thể giành chiến thắng trước Châu Dị trong một vài lần hiếm hoi.

Thấy Châu Dị đã bị thuyết phục, bèn bắt đầu chế nhạo:

"Châu Nhỏ, anh đây có một dự án khá được, để rồi anh nói chuyện với  em sau.”

Châu Dị nhướng mi nhìn anh, môi mỏng nhếch lên:

"Anh Bùi đúng là có dáng làm anh.”

Bùi Diệu: "Còn phải nói nữa sao!"

Nhìn vẻ mặt đắc thắng của Bùi Nghiêu, Châu Dị dựa lưng vào ghế, chậm rãi nói:

"Anh Bùi, vẫn ăn tối chứ?"

Bùi Nghiêu cảm thấy thoải mái vui vẻ trước tiếng gọi “anh Bùi” từ Châu Dị:

"Ăn chứ! Đi thôi, anh Bùi sẽ đưa em đi ăn tối!"

Trên đường đến Vạn Hào, Bùi Nghiêu không hề che giấu vẻ mặt đắc ý.

Khương Nghênh ngồi ở ghế sau xe nhìn Bùi Nghiêu qua kính chiếu hậu, cụp mắt xuống, nén cười.

Khương Nghênh đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình thì người bên cạnh chợt đưa tay ra nắm lấy tay cô, rồi ôm chặt vào lòng bàn tay anh.

Khương Nghênh quay đầu lại nhìn theo bản năng, Châu Dị mỉm cười, nhếch môi: "Vợ."

Một giờ sau, xe tới Vạn Hào.

Bùi Nghiêu đi đỗ xe, Khương Nghênh và Châu Dị xuống xe đi vào khách sạn.

Phòng riêng đã được đặt trước, quản lý sảnh vừa nhìn thấy Châu Dị liền chạy tới chào hỏi rồi dẫn hai người vào phòng riêng.

"Sếp Châu, không biết phu nhân Châu có thích ăn tôm hùm không? Hôm nay trong bếp có tôm hùm Úc mới, chất lượng không tệ."

Người quản lý sảnh vừa đi vừa nói, với nụ cười nịnh nọt trên môi.

Châu Dị nghe vậy, nghiêng đầu nhìn đối phương, cười nói:

"Được, đừng cay."

Quản lý tiền sảnh: "Vâng ạ."

Sau khi vào phòng riêng, người quản lý sảnh đưa thực đơn cho Khương Nghênh, hết sức chăm chú nói:

“Phu nhân Châu, cô xem thử cón món gì cô thích không, nếu trên thực đơn không có thì cô cứ nói vớitôi, tôi sẽ bảo nhà bếp làm riêng cho cô.”

 

Khương Nghênh nhận thực đơn, ngẩng đầu nhìn Châu Dị:

“Không đợi Bùi Nghiêu sao?”

 

Châu Dị cởi áo vest đặt lên lưng ghế, giơ tay cởi cúc cổ áo sơ mi, cười nói:

“Em cứ gọi món cho em đi, ông ấy không kén chọn đâu.”

Khương Nghênh cũng không phải là người nhút nhát, nghe Châu Dị nói như vậy liền cúi đầu tùy ý gọi mấy món.

Lúc Khương Nghênh đang gọi món, Châu Dị cúi đầu gửi tin nhắn, sau khi Khương Nghênh gọi món xong và quản lý sảnh rời đi, Châu Dị mới ngẩng đầu lên nói:

“Nghe nói Châu Diên đã bị cấm túc.”

Khương Nghênh nghe vậy cũng không mấy kinh ngạc:

"Bởi vì chuyện của Phùng Hồng Hiên?"

Châu Dị gật đầu, ném điện thoại lên bàn ăn.

Khương Nghênh:

"Làm nhiều điều thất nhân thất đức thì  sẽ phải chết thôi."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị trầm ngâm nói:

"Ban đầu rốt cuộc là anh bị mù mắt nào mà nghĩ là em thích Châu Diên?”

Khương Nghênh nhướng mi nhìn Châu Dị, muốn nói gì đó để đáp lại, nhưng lời vừa ra đến miệng, cô lại mím môi, im lặng.

Thấy Khương Nghênh chần chừ không nói, Châu Dị liền tự mình trả lời:

“Có khi nào anh bị mù cả hai mắt?”

Khương Nghênh đặt ly trà mới pha trước mặt Châu Dị, vẻ mặt không thay đổi:

"Rốt cuộc là anh hiểu em được bao nhiêu? Mà ngay cả câu sau em muốn nói gì anh cũng biết?”

Châu Dị cầm chén trà chậm rãi nếm thử, giọng nói trầm ấm cùng nụ cười mỉm, anh cất lời:

"Cho nên, ngươi không cần che giấu điều gì với anh, em muốn nói gì thì cứ nói."

Khương Nghênh nhếch môi:

“Em sợ làm anh khóc.”

Châu Dị nhướng mày:

"Lợi hại vậy sao?”

Khóe môi Khương Nghênh cong lên, cô chỉ uống trà mà không trả lời.

Khi Bùi Nghiêu đỗ xe và bước vào phòng, sắc mặt anh tái nhợt, hoàn toàn mất đi khí lực vừa rồi.

Châu Dị thấy vậy trêu chọc:

"Sao vậy? Đỗ xe mà đến mức trầm cảm luôn?”

Bùi Nghiêu tức giận nhìn Châu Dị, bước đến cầm lấy tách trà trong tay Châu Dị, nhấp vài ngụm rồi nặng nề đặt tách trà lên bàn ăn:

"Đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai?"

Châu Dị cười nửa miệng”

"Ai?"

Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nói:

"Cô em họ của Khúc Tích.”

Châu Dị nói "Ồ" đầy ẩn ý:

"Vậy ra là bạn gái cũ ngây thơ của ông à?"

Nghe Châu Dị nói vậy, Bùi Nghiêu thấy lồng ngực tức nghẹn, bèn hít sâu nói với giọng giận dữ:

“Cô gái đó lại đổi sang một người đàn ông khác. Trông thì rất dễ thương ngoan ngoãn, nhưng hành động lại chẳng liên quan gì đến chữ “ngoan ngoãn”.”

Châu Dị liếc nhìn tách trà mà Bùi Nghiêu đã dùng, bình thản với tay lấy cốc của Khương Nghênh đưa lên trước miệng, xoa xoa rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm:

“Chuyện bình thường thôi, những gái trẻ mà. Yêu thêm vài lần nữa thì sẽ so sánh rồi mới biết lựa chọn thế nào.”

Bùi Nghiêu chán nản đang định mắng Châu Dị thì cửa phòng chợt bị đẩy vào từ bên ngoài. Khúc Tích mỉm cười thò đầu vào:

"Ngạc nhiên chưa!"

Khúc Tích nói xong, trong phòng đột nhiên im lặng.

Bầu không khí đông đặc lại khoảng vài giây, Châu Dị mới đưa chân móc vào mắt cá chân của Khương Nghênh dưới gầm bàn.

Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị, hỏi bằng ánh  mắt:

"Anh gọi cô ấy tới đây à?"

Châu Dị im lặng mỉm cười, khẽ gật đầu.

Khương Nghênh: "..."

Khương Nghênh hít sâu một hơi, quay người lại, vừa định đứng dậy gọi Khúc Tích vào, thì nhìn thấy Bùi Nghiêu vốn là đứng cạnh Châu Dị đang sải bước đi tới trước mặt Khúc Tích.

Hai người nhìn nhau, một người nhìn lên, một người nhìn xuống.

Trên mặt và trong mắt Khúc Tích viết hai chữ: Xui xẻo!

Bùi Nghiêu cau mày, vẻ mặt u ám nhìn cô, một lúc lâu sau mới lớn tiếng hỏi:

“Sao cô lại truy đuổi đến đây?”