Vưu Vật

Chương 273: Đủ mọi dạng người



Khương Nghênh nói với giọng điệu tùy tiện.

Nếu không phải sau khi cô dứt lời được một lúc thì bàn tay đang đan vào tay Châu Dị toát ra một lớp mồ hôi mỏng trên, có lẽ Châu Dị sẽ không phát hiện ra sự căng thẳng nơi cô.

Châu Dị mỉm cười, mở mắt, nhìn Khương Nghênh, thấp giọng:

"Anh có thể tặng em nhẫn cưới không?"

Khương Nghênh nhìn thẳng vào Châu Dị:

"Đừng quá phô trương."

Châu Dị:

"Thật trùng hợp, cái anh chuẩn bị rất khiêm tốn."

Khương Nghênh nghe thấy vậy thì sửng sốt và nhìn Châu Dị với vẻ khó tin.

Nụ cười của Châu Dị càng sâu hơn:

"Vợ, chúng ta thế này có được tính là tâm linh tương thông không?”

Tim Khương Nghênh đập nhanh mấy nhịp, cô không trả lời.

Khi xe đến Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh và Châu Dị lần lượt xuống xe.

Đi được vài bước, hai người đã đứng cạnh nhau, Châu Dị đặt tay lên eo Khương Nghênh, siết chặt:

“Em gầy đi rồi.”

Sau khi đỗ xe, Tiểu Cửu vẫn ngồi trong xe không dám xuống xe vì sợ phải xem phim tình cảm.

Ở tại ngôi nhà chính của Châu Gia.

Ông cụ Châu đứng trước cửa sổ thư phòng hồi lâu, trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau, hai tay chống nạng hỏi Lý Thuận Đức:

“Thuận Đức, cậu nói xem, có phải ta đã già rồi không? Ngay cả thằng Dị nó qua lại với Tần Trữ lúc nào mà ta cũng không biết.”

Lý Thuận Đức:

“Chắc là đã lâu rồi, cách đây ít lâu cậu hai công bố mối quan hệ của mình với mợ hai, Tần Trữ cũng đã tung ra nhật ký của cậu hai từ nhiều năm trước.”

Ông cụ Châu:

“Giấu kỹ thật.”

Lý Thuận Đức:

“Có lẽ là vì ông ít bận tâm đến cuộc sống của cậu hai.”

Ông chỉ quan tâm việc liệu cậu hai có thể mang lại lợi ích cho Châu Gia hay không mà thôi.

Ông cụ Châu nghe vậy, nhìn Lý Thuận Đức:

"Những năm qua ta toàn tâm toàn ý chơi cây cỏ. Thuận Đức, cậu lại là người của ai?"

Lý Thuận Đức vẻ mặt không thay đổi:

“Chỉ cần ông còn sống một ngày, thì tôi vẫn là người của ông.”

Ông cụ Châu:

“Nếu ta chết thì sao?”

Lý Thuận Đức:

“Ông cảm thấy cậu cả hay là cậu hai, ai sẽ cho phép tôi sống?”

Ông cụ giật mình, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Thuận Đức, đến khi ta chết rồi, cậu hãy rời căn nhà này đi.”

Lý Thuận Đức im lặng, cúi đầu nhìn xuống đất, trong mắt hiện lên một tia tự giễu mà ông Châu không nhìn thấy.

Ông cụ Châu đứng trước cửa sổ thêm vài phút nữa rồi chống nạng đi về phía từ đường.

Châu Diên vừa bị đánh, hiện đang quỳ ở tổ đường.

Nghe thấy tiếng nạng chống cộp cộp từ phía sau, Châu Diên hơi thẳng lưng lên.

Ông cụ chống nạng đi đến trước mặt Châu Diên, thở phào nhẹ nhõm:

"Đứng lên đi."

Giọng nói của Châu Diên rất bình tĩnh:

“Ông nội, vẫn chưa được hai tiếng mà.”

Châu Diên nói xong, ông cục sắc mặt chợt tối sầm:

"Giờ thì đến cả anh cũng không chịu nghe lời ta luôn sao?"

Châu Diên vẫn quỳ:

 

"Ông nội, ông không phát hiện ra sao? Trong cả cái Châu Gia này, trông ai cũng có vẻ chẳng dễ dàng gì, nhưng thực ra ai cũng đang sống theo kiểu mình muốn. Chỉ có mỗi cháu thì sống như một con rối mà thôi.”

Ông cụ Châu: "..."

 

Ông cụ Châu vốn muốn nói chuyện chân tình với Châu Diên, nhưng lời nói của Châu Diên như tảng đá đè nặng lên ngực ông.

Ông nhìn chằm chằm Châu Diên một lúc, cuối cùng không nói gì, chống gậy rời đi.

Sau khi ông cụ rời đi, Châu Diên điều chỉnh lại tư thế quỳ, nhỏ giọng nói:

"Cô định trốn xem đến bao giờ?"

Châu Diên nói xong, một lúc sau Mạnh Nhuế mới từ trong bóng tối bước ra.

Châu Diên nhìn cô cười, vẫn không mất đi phong thái thường ngày:

"Cô có tiền, có nhà ở, có ô tô lái. Tại sao còn để mình vướng vào những cuộc đấu đá công khai và ngấm ngầm của Châu Gia?"

Mạnh Nhuế:

"Sếp Châu, tôi  xin lỗi.”

Châu Diên cười nói:

"Không, tôi mới có lỗi với cô. Nếu biết cô là người khác cài cắm vào bên tôi, đêm qua tôi đã không ngủ với cô đâu."

Gương mặt Mạnh Nhuế đỏ bừng, hai tay đang buông dọc thân mình siết chặt lại.

Châu Diên thôi không nhìn cô mà nhìn vào bài vị:

“Mạnh Nhuế, tối hôm qua tôi ngủ với cô không phải vì tôi ham muốn, mà là vì tôi nghĩ cô thích tôi, muốn chung sống với tôi.”

Mạnh Nhuế không nói nên lời.

Châu Diên cụp mắt xuống:

"Trước đây tôi thích Khương Nghênh, nhưng tôi lại không thu hút như Châu Dị, cô ở bên cạnh tôi lâu như vậy, cô chủ động dâng hiến, tôi nghĩ là cô thích tôi. Tôi cũng muốn thử với cô xem sao, nhưng…”

Châu Diên nói một lúc lại lắc đầu tự giễu, sau đó không nói gì nữa.

Mạnh Nhuế cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng trước những lời của Châu Diên:

"Sếp Châu, tôi xin lỗi. Tôi có thể tìm cậu hai giải thích rõ ràng."

Châu Diên nói:

"Không cần, với năng lực của Dị, cậu ta sẽ đoán được có phải là tôi làm hay không.”

Mạnh Nhuế mím môi.

Châu Diên trầm mặc mấy phút, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạnh Nhuế, lại nói:

"Cô là người của mẹ tôi sao?"

Mạnh Nhuế cắn môi, lắc đầu.

Châu Diên chợt mỉm cười:

"Tôi biết rồi.”

Thủy Thiên Hoa Phủ

Khương Nghênh cúi người trong phòng tắm đổ đầy nước tắm cho Châu Dị.

Châu Dị tựa vào khung cửa nhìn cô, đôi môi mỏng nhếch lên, đôi mắt hoa đào nở nụ cười.

"Nước xong rồi đây."

Khương Nghênh nói xong, đứng thẳng người đi đến bồn rửa tay, thuận tay lấy khăn lau tay.

Châu Dị sải bước tiến về phía trước, ôm cô từ phía sau, cằm tựa vào vai cô một cách tự nhiên và thân mật, đôi môi mỏng cọ vào tai cô:

"Vợ, hay là tắm chung đi?”