Vưu Vật

Chương 278: Đến gần thêm một chút



Bàn tay của Châu Dị rất đẹp.

Mảnh mai, các đốt ngón tay thon dài.

Khương Nghênh nhìn chằm chằm vào tay Châu Dị đến xuất thần, ước chừng mười giây sau, cô nhếch môi nói:

"Em đeo vào cho anh nhé?"

Châu Dị cười rồi nói với giọng trầm thấp:

"Được không?"

Khương Nghênh đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn từ tay Châu Dị, có thể nghe rõ nhịp tim cô đập nhanh hơn bình thường mấy nhịp.

Châu Dị:

“Ngón giữa của bàn tay trái thể hiện tình yêu nồng cháy.”

Khương Nghênh ngẩng đầu lên.

Khóe môi Châu Dị cong lên:

"Còn đối với anh mà nói thì bây giờ chính là đang yêu nồng nhiệt.”

Châu Dị nói xong, dưới ánh mắt của Khương Nghênh, anh chủ động đưa ngón giữa tay trái vào trong chiếc nhẫn.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc nơi Khương Nghênh, Châu Dị nói đùa:

"Cục cưng, em không cần chủ động, chỉ cần có thái độ là được."

Châu Dị nói xong, vòng tay ôm lấy Khương Nghênh eo, nghiêm túc nói:

"Vừa rồi anh thật sự rất sợ."

Khương Nghênh liếc nhìn chiếc nhẫn cùng kiểu dáng trên ngón giữa của hai người, lồng ngực cô như thể được cái gì đó lấp đầy:

“Em chưa bao giờ thấy anh cẩn trọng như vậy.”

Châu Dị nhướng mày:

“Khi nào chứ?”

Khương Nghênh buột miệng nói:

"Thì vào lúc chúng ta vừa mới kết hôn..."

Khương Nghênh vừa nói vừa ý thức được điều gì đó, ngước mắt lên thì thấy sắc mặt Châu Dị hơi thay đổi.

Khương Nghênh không khỏi cười lớn:

"Anh sợ sao?"

Châu Dị:

"Mỗi bước là một cái hố.”

Châu Dị đang vắt óc tìm cách làm cho Khương Nghênh vui vẻ thì điện thoại di động nằm trên bàn chợt vang lên.

Châu Dị liếc mắt nhìn thoáng, thấy số điện thoại của Cận Bạch, anh đưa tay với lấy điện thoại, ấn nút trả lời.

Cuộc gọi được kết nối, Châu Dị còn chưa kịp nói chuyện thì Cận Bạch ở đầu bên kia điện thoại đã buồn bã nói:

"Anh rể, hay là anh đổi người khác đi? Em thật sự không chịu nổi nữa rồi."

Châu Dị trầm giọng nói: "Hả?"

Cận Bạch:

“Anh rể, trước đây Cố Minh đã làm tổn thương tinh thần em, bây giờ Vu Chính lại ngược đãi tinh thần em!”

Châu Dị khẽ nhướng mày:

"Cậu đang nói gì vậy?"

Cận Bạch nghe vậy thì khựng lại rồi nói:

"Anh rể, không phải là anh quên nhiệm vụ mà anh đã giao cho em đó chứ?”

Châu Dị đưa tay ấn huyệt thái dương:

"Tôi không quên."

Chỉ là anh quên thông báo cho Cận Bạch dừng nhiệm vụ.

Nghe Châu Dị nói, Cận Bạch khụt khịt mũi qua điện thoại:

“Anh rể, em cảm thấy Vu Chính thật sự bị điên, thật đấy. Điên cũng không nhẹ đâu, em thấy anh ta không giống bác sĩ, mà giống như bệnh nhân hơn…”

Ở đầu bên kia của điện thoại, Cận Bạch phàn nàn về những việc làm xấu xa của Vu Chính trong hai ngày qua.

Châu Dị lười nghe, liền mở loa ngoài, ném điện thoại sang một bên, cúi đầu lấy lòng Khương Nghênh.

Cận Bạch:

“Anh ta lấy lý do chữa bệnh cho em, bắt em nấu cho anh ta ngày ba bữa.”

Châu Dị hôn nhẹ lên môi Khương Nghênh, thấp giọng nói:

"Hãy đeo hai chiếc này vào ngón giữa, đợi sau  này anh lại thiết kế hai chiếc nữa, chúng ta sẽ đeo vào ngón áp út.”

Khương Nghênh:

 

"Ngón áp út có nghĩa là đã kết hôn."

Châu Dị:

 

“Chúng ta đã kết hôn rồi.”

Cận Bạch không nghe được cuộc nói chuyện giữa Châu Dị và Khương Nghênh, nên cứ liên tục bán than:

“Tối qua anh ta gọi điện cho em vào lúc hai giờ sáng, nhờ em dọn dẹp cho anh ta, nói là sẽ có lợi cho sự hồi phục của em.”

Châu Dị cứ như thể không nghe nói gì:

"Giờ anh rất hối hận, ban đầu giả vờ chuyện gì không được, lại đi giả vờ phóng đãng, lăng nhăng. Giờ nghĩ lại thì chẳng khác gì lấy đá đập vào chân mình.”

Khương Nghênh đá Châu Dị:

“Cận Bạch đang nói chuyện với anh đấy.”

Châu Dị thu một tay đang ôm lấy eo Khương Nghênh, kéo mắt cá chân của cô vòng qua ôm lấy eo anh.

Khương Nghênh: "..."

Cận Bạch:

“Anh rể, em thực sự không nhận được công việc này, anh thuê người khác đi!”

Châu Dị nhìn thấy Khương Nghênh trừng mắt nhìn mình, nghiêng đầu nói với Cận Bạch ở đầu bên kia điện thoại:

“Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Cận Bạch: "Hả?"

Cận Bạch vốn dĩ chỉ muốn khóc lóc với Châu Dị, nhưng anh không ngờ Châu Dị lại vui vẻ đồng ý như vậy, nên nhất thời cảm thấy khó tin.

Châu Dị:

“Cậu không muốn nhận công việc này còn gì? Được, tôi đồng ý.”

Cận Bạch:

“Dễ dàng đồng ý như vậy?”

Châu Dị cười nhẹ:

“Nếu không thì sao? Tôi lấy súng ép cậu tiếp tục làm à?”

Cận Bạch dừng một chút, lại hỏi:

"Vậy em phải trả lại bao nhiêu tiền?”

Châu Dị nói:

"Không cần phải trả lại, vừa khéo là chỗ ở trước kia của cậu không tốt lắm, cậu cứ chuyển sang bên này đi.”

Cận Bạch nghe nói không cần hoàn tiền, vui mừng khôn xiết, lại hỏi:

"Thật sao?"

Châu Dị trêu chọc:

“Nếu cậu thật sự muốn trả lại, tôi sẽ không từ chối.”

Giọng điệu như thể chẳng còn thiết tha với điều gì trên cõi đời này nữa của Cận Bạch giờ lại trở nên cực kỳ hoạt bát:

"Anh rể, anh đúng là đàn ông! Đúng là giữ mặt mũi cho chị em ghê!"

Châu Dị đùa bỡn:

"Cái giữ thể diện cho chị cậu không phải là tôi mà là tiền."

Cận Bạch trêu chọc, nói mấy câu lấy lòng, cuối cùng nói muốn chuyển nhà nên cúp máy.

Sau khi cúp máy với Cận Bạch, Châu Dị và Khương Nghênh nhìn nhau.

Khương Nghênh nhìn anh hỏi:

"Anh quên nói với Cận Bạch rồi sao?"

Đầu ngón tay của Châu Dị vừa mới đặt trên mắt cá chân của Khương Nghênh bây giờ đang di chuyển trên bắp chân săn chắc của cô:

“Sáng nay anh bận khắc tên lên nhẫn nên quên gọi cho cậu ấy.”

Nói xong, Châu Dị lại bổ sung thêm:

"Nhưng em đừng lo, anh đã nói với Tần Trữ, cậu ấy sẽ không ra tay với Vu Chính đâu.”

Khả năng sát thương của Tần Trữ lớn hơn Cận Bạch rất nhiều.

Nghe vậy, Khương Nghênh cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Thấy vẻ mặt Khương Nghênh dịu lại, Châu Dị được nước làm tới, ghé sát vào tai Khương Nghênh, hạ giọng nói nhỏ:

"Vợ, sinh nhật của anh sắp đến rồi, em có thể đeo một chiếc chuông vào mắt cá chân của em một lần làm quà sinh nhật cho anh được không. .."