Vưu Vật

Chương 293: Họp báo



Nhắn tin cho Cát Châu xong, Khương Nghênh đứng dậy đến hiện trường họp báo.

Trong hai năm trở lại đây, Châu Thị Media cho ra mắt không biết bao nhiêu nhóm nhạc nam, nhưng có gì thì nói đó, hoàn toàn chẳng tạo được làn sóng gì.

Lúc mới đầu là vì không hiểu về công thức của nhóm nhạc nam và cường độ đào tạo, nên đào tạo ra nhóm nam cứ như thể là một tập hợp của đám cỏ.

Rồi sau đó hiểu được công thức và cũng có cường độ huấn luyện thì các nhóm nam ra đời liên tục gặp scandal.

Hết scandal này đến scandal khác, thực sự chẳng thấy triển vọng gì.

Showbiz luôn luôn là thế giới rực rỡ thu hút ánh mắt của người ta, chỉ lo nhất thời buông thả cho sự chợt lóe sáng.

Chỉ tiếc là sợ cái gì thì cái đó đến.

Nhóm nam ra mắt vài năm gần đây đều là một màu với bộ dạng ấy.

Còn nhớ có một lần Kiều Nam từng hỏi riêng cô, hỏi cô rằng tại sao thực tập sinh nhóm nam đều như vậy mà Châu Thị Media vẫn cứ phải giới thiệu nhóm mới?

Câu trả lời của Khương Nghênh rất công thức: theo trào lưu.

Khi Khương Nghênh đến nơi họp báo, người phụ trách nhóm nam từng thảo luận với cô lần trước bước đến chào hỏi.

“Trưởng phòng Khương.”

“Chủ nhiệm Đinh.”

Đinh Kiên cười niềm nở:

“Tôi cứ nghĩ là cô phải một lúc nữa mới đến.”

Khương Nghênh không tiếp lời, nhìn xung quanh rồi hỏi:

“Thành viên thực tập sinh thì sao?”

Đinh Kiên:

“Đang ở phòng chờ trang điểm, cô có cần đến xem không?”

Khương Nghênh: “Ừ.”

Đã ở chức vụ nào thì làm tròn công việc của chức vụ đó. Tuy Khương Nghênh không mấy hi vọng với nhóm thực tập sinh này nhưng chí ít thì cũng nên làm tròn trách nhiệm để không thành công thì cũng không có gì sai sót.

Trên đường đến phòng chờ, Đinh Kiên dốc sức khen ngợi nhóm nhạc lần này, ưu tú xuất sắc thế nào trước mặt Khương Nghênh.

Khương Nghênh chỉ nghe nhưng không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.

Trong giới này, ai cũng đều thành tinh cả rồi. Mỗi câu nói ra đều có ẩn ý, có ý tứ sâu xa trong đó.

Để tránh không bị bẫy, cách tốt nhất là không nên nói theo.

Khi đến cửa phòng chờ, Đinh Kiên vặn chốt cửa đẩy vào.

Trong phòng chờ có bảy nam sinh tầm 20 tuổi đang ngồi. Có người đang hóa trang, có người đang cầm điện thoại hát theo.

Nhìn thấy Đinh Kiên vào, bảy nam sinh đồng loạt đứng lên.

“Anh Đinh.”

Đinh Kiên cười hi hi giới thiệu:

“Đây là Trưởng phòng Khương của Phòng PR.”

Thân phận của Khương Nghênh thì người của Châu Thị Media đều biết.

Nghe Đinh Kiên giới thiệu, các nam sinh không khỏi trở nên hồi hộp.

Khương Nghênh thấy vẻ thiếu tự nhiên của họ thì thờ ơ nói:

“Sau này mọi người đều là đồng nghiệp, hãy giúp đỡ lẫn nhau.”

Mọi người chỉ nhìn nhau mà chỉ dám đáp lời, không dám tiếp lời.

Khương Nghênh đến xem họ chủ yếu là để kiểm tra trạng thái của họ, chắc chắn không có gì bất thường thì chuẩn bị rời đi.

Nào ngờ đâu khi cô vẫn chưa ra khỏi cửa, Trợ lý Trần mang bữa sáng từ ngoài cửa vào.

Khương Nghênh nhíu mày: “?”

Trợ lý Trần:

“Mợ, đây là bữa sáng.”

Đinh Kiên nhìn Trợ lý Trần, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức chào hỏi.

Dáng vẻ và cách nói của Trợ lý Trần kiểu như chuyện công ra chuyện công:

“Sếp Châu bảo anh phải xem người của anh cho kỹ, đừng có gây thêm phiền phức cho Trưởng phòng Khương”.

Đinh Kiên:

“Vâng, vâng. Chắc chắn rồi. Chắc chắn.”

 

Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Trợ lý Trần và Đinh Kiên, Khương Nghênh cảm thấy hơi đau đầu. Cầm lấy bữa sáng từ tay Trợ lý Trần và cảm ơn.

Trợ  lý Trần hạ giọng nói:

 

“Sếp Châu hỏi mợ có muốn xem kịch không? Nếu muốn xem thì họp báo xong sẽ đến đón mợ đi.”

Khương Nghênh nghe nói thì nháy nháy mắt:

“Sao?”

Trợ lý Trần:

“Cát Kim Hoa gặp chuyện rồi.”

Khương Nghênh ngầm hiểu:

“Chuyện từ lúc nào vậy?”

Trợ lý Trần:

“Mới lúc nãy.”

Khương Nghênh:

“Được rồi, tôi biết rồi. Sau khi xong việc ở đây tôi sẽ gọi cho anh ấy.”

Trợ lý Trần nói tiếp”

“Vậy tôi chuyển lời của mợ cho sếp Châu.”

Sau khi Trợ lý Trần rời đi, Đinh Kiên ngại ngùng hàn huyên:

“Trưởng phòng Khương, sếp Châu tốt với cô quá.”

Khương Nghênh không thờ ơ với những gì anh ta nói như lúc nãy, lần đầu tiên trả lời anh: “Ừ”.

Đinh Kiên khựng lại rồi vội vàng tiếp lời:

“Người trong công ty đều nói cô với sếp Châu là “trai tài gái sắc”.”

Khương Nghênh nhìn Đinh Kiên, nghĩ đến những gì Thiệu Hạ từng nói với cô rồi chợt mỉm cười:

“Vậy à?”

Đinh Kiên thấy Khương Nghênh cười, cứ nghĩ là mình đã tâng bốc đúng chỗ, nên trả lời  đầy khẳng định:

“Chứ sao!”

Họp báo sẽ bắt đầu sau nửa tiếng nữa.

Bảy nam sinh biểu hiện rất tích cực.

Bởi vì lo lắng có sự cố, nên đã nói trước với các phóng viên phỏng vấn dưới sân khấu, câu hỏi đều rất công thức, không có bất kỳ bẫy câu từ nào.

Khương Nghênh đứng ở dưới góc sân khấu xem một lúc, lấy điện thoại nhắn tin cho Châu Dị: Anh có bận không?

Châu Dị trả lời ngay: Anh đang chờ em.

Khương Nghênh: Còn 10 phút nữa.

Châu Dị: Không vội, kịch hay vẫn chưa bắt đầu, bây giờ chỉ đang là chó cắn nhau.

Họp báo một tiếng, kết thúc đầy hoàn hảo.

Khương Nghênh gọi Kiều Nam đến xử lý công việc hậu kỳ, rồi vội vàng rời đi.

Từ hội trường bước ra, Khương Nghênh vừa xuống bậc thang đã nhìn thấy xe Châu Dị ở bên đường đối diện.

Khương Nghênh băng qua đường rồi mở cửa sau của xe khom lưng bước vào.

Châu Dị vốn đang cúi đầu xem video được tai mắt cài ở tổng tập đoàn Châu Thị gửi đến, nghe tiếng cửa xe vang lên, nghiêng đầu nhìn thấy Khương Nghênh, làn môi mỏng nở nụ cười, đưa tay về phía cô:

“Xong rồi à?”

Khương Nghênh tự nhiên để tay vào bàn tay Châu Dị:

“Ừ, anh đang xem gì vậy?”

Châu Dị nắm chặt tay Khương Nghênh, còn một tay còn lại đưa tablet cho cô:

“Cát Kim Hoa bị điều tra là tham ô, bán giá thầu công ty thấp, bị đình chỉ chức vụ rồi.”

Khương Nghênh đưa mắt nhìn vào video.

Trong video, gương mặt già nua của Cát Kim Hoa đỏ lên, đang bị một đám người bao vây công kích.

Khương Nghênh:

“Châu Hoài An không nghi ngờ đây là cái bẫy sao?”

Châu Dị thoáng cười:

“Ông ấy cẩn trọng quá mức rồi.”