Cãi nhau?
Cô với Châu Dị?
Khương Nghênh xem xong tin nhắn của trợ lý Trần, ngón tay dài gõ phím trên điện thoại trả lời: Không có.
Trợ lý Trần nhìn thấy câu trả lời của Khương Nghênh, ngẩng đầu nhìn lên Châu Dị, đang banh cổ áo, cả người toát lên vẻ bực tức mà không dám thở ra.
Châu Dị đang mắng một quản lý cấp cao.
Quản lý cấp cao đó cúi đầu không dám phản bác, mặc cho Châu Dị lấy bản kế hoạch đấu thầu anh ta vừa trình lên đập vào người mình.
“Anh xem anh trình lên cho tôi cái thứ gì đây!”
“Cạnh tranh thầu lần này quan trọng với công ty đến thế nào, các anh chị ai cũng rõ hết cả, mà mang cái này ra đề lấp liếm với tôi à?”
Quản lý cấp cao ngoài bốn mươi một chút, thấp thỏm đứng đấy, mặt đỏ vô cùng.
Châu Dị mắng xong, đưa tay kéo cà vạt ở cổ áo, ngón tay dài gõ xuống mặt bàn.
“Tôi cho anh thêm ba ngày nữa, trong vòng ba ngày nếu không đưa ra được bản chào thầu đạt yêu cầu thì cả bộ phận các anh thu dọn cuốn xéo hết cho tôi!”
Quản lý cấp cao đỏ mặt nói.“Vâng, vâng, Sếp Châu.”
Châu Dị lại chửi thề thêm vài câu, bực bội kéo cà vạt ném vào lòng trợ lý Trần rồi rời phòng họp.
Trước khi Châu Dị vừa rời đi, thì một đám quản lý cấp cao trong phòng họp thở phào nhẹ nhõm. Người vừa bị Châu Dị mắng ngồi phịch xuống ghế.
“Hôm nay Sếp Châu sao vậy? Rất kỳ lạ đó.”
“Còn không phải sao! Bình thường đều trưng bộ dạng mặc kệ sự đời, có bao giờ thấy nổi nóng đến thế này đâu?”
“Không lẽ bản kế hoạch chào thầu này quan trọng thật?”
Đám quản lý bàn luận rồi nhìn lên người quản lý vừa bị mắng.
Vẻ mặt của quản lý vừa bị mắng rất khó coi.
“Quan trọng con khỉ! Chỉ là một dự án nhỏ mà thôi.”
Đám quản lý: “…”
Sau khi bước ra khỏi phòng họp, Châu Dị mặt hầm hầm bước đi trước, trợ lý Trần hồn phi phách tán bước theo sau.
Nhân viên gặp đều giả vờ không thấy, sợ tai họa ập xuống đầu.
Về đến văn phòng, Châu Dị tức giận ngồi vào bàn làm việc.“Một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, cần bọn họ để làm gì?”
Trợ lý Trần: “Đúng vậy.”
Châu Dị lấy tay day day đầu chân mày một lúc.
“Hôm qua cậu có mang xe của mợ đến căn hộ không?”
Trợ lý Trần: “Mang đến rồi, sáng nay mợ lái xe đi.”
Châu Dị:
“Sáng nay, cậu thấy cô ấy?”
Trợ lý Trần.“Có gặp rồi, tôi đang ở trước cổng tòa nhà chờ anh, đúng lúc mợ lái xe ra. Nhưng hình như mợ không nhìn thấy tôi.”
Vẻ mặt Châu Dị ảm đạm.
“Trông cô ấy hôm nay thế nào?”
Trợ lý Trần nhớ lại tình cảnh nhìn thấy Khương Nghênh vào sáng nay, trả lời thật thà.“Trông rất tốt, không thấy có gì khác với trước đây.”
Châu Dị vẻ mặt lạnh lùng.
Trợ lý Trần theo Châu Dị nhiều năm, biết hiện giờ anh đang thầm tức giận, bèn tằng hắng vài tiếng rồi nói.
“Sếp Châu, có phải là anh hơi thích mợ rồi không?”
Châu Dị nháy mắt nhìn trợ lý Trần, miệng nở nụ cười lạnh đầy châm chọc.“Cậu nghĩ sao?”
Trợ lý Trần nhìn vào đôi mắt sắc bén của Châu Dị, nhất thời thấy lạnh sống lưng.
Đối với quan hệ gữa Khương Nghênh và Châu Dị, thực ra trợ lý Trần luôn cảm thấy mông lung.
Có một thời gian, trợ lý Trần cũng từng hoài nghi Châu Dị thích Khương Nghênh, tức là lúc Khương Nghênh mới vào làm ở Châu Thị Media.
Châu Dị bảo trợ lý Trần ngầm giúp cho Khương Nghênh, kiểu quan tâm mà một ngày hỏi han ít nhất sáu bảy lần.
Rồi đến một ngày, Châu Dị nửa đêm gà gáy gọi cho anh với giọng khàn khàn ngái ngủ.
“Từ mai không cần chiếu cố Khương Nghênh nữa.”
Nếu là bình thường, anh sẽ không hỏi gì đến quyết định của Châu Dị. Nhưng hôm đó là đang ngủ nên lờ mờ, chỉ hỏi lại đầy vô thức.“Tại sao ạ?”
Châu Dị trầm giọng đáp:
“Cô ấy lớn rồi.”
Đến giờ trợ lý Trần vẫn còn nhớ như in câu “cô ấy lớn rồi” ấy.
Anh luôn cảm thấy Châu Dị rất khổ sở khi nói câu này.
Bây giờ nghĩ lại, trợ lý Trần chợt cảm thấy tình cảm Châu Dị dành cho Khương Nghênh không đơn giản như vậy.
Nghĩ đến điều ấy, trợ lý Trần bắt đầu suy nghĩ rồi lại có đôi chút hoài nghi bản thân.
Người đàn ông như Châu Dị nếu như mà anh ta thích ai thì có cần phải dè dặt giấu trong tim không?
Làm gì có chứ!
Châu Dị vừa dứt lời, thấy dáng vẻ nghĩ không thông của trợ lý Trần, bèn chau mày nói:
“Trần Triết?”
Trợ lý Trần bừng tỉnh, tiếp lời.“Sếp Châu, tôi nghe nói trưởng phòng Nghênh thắt cà vạt đẹp lắm. Cà vạt này của anh…”
Trợ lý Trần nói rồi lấy ra chiếc cà vạt mà lúc nãy Châu Dị đã ném vào lòng anh trong phòng họp.
Châu Dị lấy tay xoa chân mày.
“Cậu tự sắp xếp đi.”
Trợ lý Trần “dạ” rồi cảm thấy mình không cược sai, bèn móc điện thoại vui vẻ gọi cho Khương Nghênh.
Khương Nghênh nhận được điện thoại của trợ lý Trần vào lúc cô đang chuẩn bị đi xem khách sạn sắp xếp tổ chức đại hội năm. Cô liếc mắt nhìn màn hình điện thoại thấy cuộc gọi đến từ trợ lý Trần, bèn bấm nghe.“A lô, trợ lý Trần.”
“Trưởng phòng Khương, giờ cô có tiện không? Cà vạt của Sếp Châu chưa có thắt được, muốn nhờ cô đến thắt giúp.”
Trợ lý Trần vừa dứt lời, miệng nở nụ cười chờ Khương Nghênh trả lời.
Khương Nghênh ngập ngừng bên điện thoại một lúc rồi thản nhiên đáp:
“Không tiện.”
Nụ cười trên mặt trợ lý Trần chợt tắt, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như băng của Châu Dị, bèn nói vào điện thoại.“Trưởng phòng Khương, thắt chiếc cà vạt có mất bao lâu, cô…”
Không đợi trợ lý Trần nói hết câu, Khương Nghênh mở miệng cắt lời.
“Trợ lý Trần, tôi đang có việc phải xử lý. Nếu cậu không có chuyện gì khác, tôi cúp máy đây.”
Trợ lý Trần: “…”
Khương Nghênh cúp máy thật nhanh, trợ lý Trần nghe tiếng tít tít từ đầu bên kia cảm thấy đầu mình ong ong, không dám ngẩng đầu nhìn Châu Dị.
Thời gian một tháng dần trôi qua.
Chớp mắt đã đến ngày đại hội năm của Châu Thị Media.
Từ hôm đó, Khương Nghênh chẳng còn gặp Châu Dị nữa.
Hai người đều bận, không ai có thời gian so đo tính toán chuyện tình cảm nhỏ nhặt nữa, lãng phí thời gian.
Trong thế giới của người trưởng thành là như vậy, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau hưởng thụ cuồng hoan, nếu bên nhau không vui thì đường ai nấy đi.
Vào hôm tổ chức đại hội, vô cùng ồn ào.
Đến hội trường thì ngoài các bậc máu mặt trong thương trường, còn có không ít trai xinh gái đẹp trong giới giải trí.
Khương Nghênh với tư cách là trưởng phòng truyền thông của Châu Thị Media thì về cơ bản là trở thành người kiểm soát toàn bộ chương trình ngày hôm đó, cô không có tư cách tham gia vào tiệc mà đứng ở góc nào đó quan sát và điều khiển toàn bộ đại hội.
Châu Dị là người đến cuối cùng, không vào cùng bạn cặp nữ, mà bên cạnh thầy Lý, người đã rút lui khỏi giới diễn xuất từ rất lâu.
Cả đám nghệ sĩ nhìn thấy thầy Lý đều kinh ngạc.
“Thầy Lý!”
“Vơ-đét à? Đúng là có mặt mũi ghê!”
Châu Dị và thầy Lý vào hội trường, có không ít người bước lên chào hỏi hai người.
Có người chọc ghẹo Châu Dị.
“Đúng là anh có uy, lần trước công ty tôi tổ chức tiệc, tôi bảo trợ lý đích thân đi thành phố An mời thầy Lý, nhưng ông ấy chẳng cho tôi cái thể diện ấy.”
Châu Dị cười phóng túng, nâng ly với đối phương.“Anh đánh giá cao tôi rồi. Lần này thầy Lý đến dự đại hội năm của Châu Thị Media không phải là vì mặt mũi của tôi đâu.”
Đối phương kinh ngạc: “Ồ?”
Đôi mắt có ý cười của Châu Dị quét một vòng hội nghị, rồi phát hiện Khương Nghênh đang nói chuyện qua máy bộ đàm ở một góc.