Bùi Nghiêu nói xong, Khúc Tích cũng không còn gì để nói.
Hai người nhìn nhau một lúc, Khúc Tích đưa hai tay ra sau lưng, ôm chặt chiếc vòng vàng lớn của mình, trong lòng thầm nghĩ: Nhẫn nhịn một lát, lùi lại một bước, thế giới sẽ sáng sủa hơn. Lòng tốt tuy vô giá nhưng vòng vàng lại có giá, giá vàng hôm nay là 70 triệu một lượng.
Sau khi điều chỉnh cảm xúc, Khúc Tích mỉm cười ngọt ngào với Bùi Nghiêu và nói:
"Sếp Bùi, tôi đã nhớ rồi. Anh đừng lo, tôi hứa sau này sẽ không có ý nghĩ quá phận đối với anh."
Nghe vậy, Bùi Nghiêu cau mày nhìn Khúc Tích, tựa hồ không tin, nhưng trong lòng tựa hồ cũng có chút cảm xúc khác:
"Cô chắc chứ?"
Khúc Tích: "Chắc."
Bùi Nghiêu nhìn khuôn mặt chân thành khác thường của Khúc Tích, từ từ rụt đầu vào trong xe, im lặng một lúc rồi đạp ga rời đi.
Bùi Nghiêu rời đi, Khúc Tích lấy điện thoại di động ra bấm số của Khương Nghênh.
Nhạc chuông vang lên mấy giây, Khương Nghênh mới bắt máy:
"Bùi Nghiêu đi rồi?"
Khúc Tích nói: "Đi rồi."
Khương Nghênh vốn không giỏi nói về quan hệ nam nữ, nhưng lại lo Khúc Tích sẽ thiệt thòi, suy nghĩ vài giây rồi nói thẳng:
“Giữa bà và Bùi Nghiêu hồi tối không có chuyện gì chứ?”
Khúc Tích sửng sốt:
"Sao bà lại hỏi như vậy?"
Khương Nghênh:
“Uống rượu xong còn lý trí được sao?”
Khúc Tích: "Lý trí chứ!"
Khúc Tích vừa nói xong, điện thoại lại vô cùng yên tĩnh.
Khúc Tích chợt nhận ra điều gì đó, liền chửi rủa trong điện thoại:
“Tên ngốc Bùi Nghiêu đó đã nói gì với bà à?”
Nghe Khúc Tích nói xong, Khương Nghênh liếc nhìn Châu Dị, đáp:
"Không có."
Khúc Tích không tin:
"Thật sao?"
Khương Nghênh đành dối lòng:
"Thật mà."
Khúc Tích bước đi trên giày cao gót về nhà trong màn đêm và kể cho Khương Nghênh nghe một bản mô tả sơ bộ về những gì cô đã thấy và nghe thấy ở gia đình họ Bùi, trọng tâm của chủ đề là "Bùi Gia thực sự rất giàu có”.
Khương Nghênh trêu chọc:
"Vậy hay là bà cân nhắc Bùi Nghiêu đi."
Khúc Tích thở dài:
“Chỉ sợ là không được. Tuy tôi thích tiền nhưng tôi lại càng quý trọng mạng sống hơn.”
Khúc Tích là bậc thầy nấu cháo điện thoại, Khương Nghênh đã cúp máy với cô vào lúc sáng sớm.
Khương Nghênh ném chiếc điện thoại đang nóng sang một bên, Châu Dị ngồi ở đầu giường, cười nửa miệng nhìn cô:
"Nói xong rồi à?"
Khương Nghênh day day lông mày và nói:
"Giữa Khúc Tích và Bùi Nghiêu không có chuyện gì cả."
Châu Dị giọng trêu đùa:
“Có lẽ là do trí tưởng tượng của ông Bùi quá phong phú.”
Khương Nghênh ngước mắt nhìn Châu Dị:
"Anh nói Bùi Nghiêu trí tuệ cảm xúc thấp, là thật hay là giả vờ?"
Châu Dị trầm ngâm nói:
"Em thay Khúc Tích gài chuyện anh à?"
Khương Nghênh:
"Chỉ là tò mò thôi."
Ngón tay thon dài của Châu Dị gõ lên máy tính bảng, một lúc sau, đôi môi mỏng mấp máy:
“Năm mươi năm mươi.”
Khương Nghênh nheo mắt lại:
"Ông Bùi thích mưu mô?”
Châu Dị không trả lời, đưa ngón tay xoa lông mày, nhìn Khương Nghênh:
"Vợ, em gợi chuyện anh như vậy không tốt đâu.”
Khương Nghênh:
“Quả nhiên, anh em như tay chân.”
Châu Dị:
"Con người anh cần thể diện, thiếu tay chân đều không sao, nhưng bắt buộc phải mặc quần áo."
Cuối cùng Châu Dị cũng không có cho Khương Nghênh một câu trả lời chắc chắn.
Khương Nghênh hỏi xong, cũng không hỏi thêm câu nào, chỉ gửi tin nhắn cho Khúc Tích: Tôi khuyên cậu nên nói rõ với Bùi Nghiêu càng sớm càng tốt.
Khúc Tích đang mở món quà từ bà Bùi thì nhận được tin nhắn WeChat.
Càng mở càng vui, mặt rạng rỡ vui sướng, mắt cong thành hình lưỡi liềm.
Sáng sớm, không giờ không phút, ngày hai mươi chín tháng mười hai âm lịch.
Châu Dị đang ngủ say thì một nụ hôn bất ngờ rơi xuống đôi môi mỏng của anh.
Châu Dị chợt mở mắt, một tay vô thức ôm lấy eo của người phụ nữ đang dựa vào mình.
Khương Nghênh:
"Sinh nhật vui vẻ."
Yết hầu Châu Dị chuyển động lên xuống: "Ừ."
Vòng eo thon gọn của Khương Nghênh mềm mại đến mức khó tin, bày tay Châu Dị nóng bừng, môi mỏng mấp máy, khàn giọng nói:
"Vợ."
Khương Nghênh cúi đầu liên tục hôn vào môi Châu Dị, ngoan ngoãn nói:
“Mong cho Dị của em không phải phải đau lòng trong phần đời còn lại, mọi việc đều như ý, mỗi năm một món quà là một tấc niềm vui…”