Vưu Vật

Chương 316: Sự khởi đầu



Châu Dị nói xong, tất cả mọi người có mặt đều giật mình.

Một lúc lâu sau, Châu Hoài An nhìn Châu Dị với ánh mắt khó tin, ông hỏi:

"Con nói gì?"

Châu Dị rút điếu thuốc khỏi đôi môi mỏng, ngón tay thon dài móc vào chiếc gạt tàn trên bàn để gạt tàn thuốc, không trả lời Châu Hoài An, cười nửa miệng nói:

“Trong tay con đang nắm giữ 15% cổ phần của tổng tập đoàn, giá không cao đâu, ba trăm triệu.”

Châu Hoài An nghe vậy, tức giận mắng:

"Anh điên à?"

Châu Dị:

“Chỉ đêm nay thôi.”

Châu Hoài An: "..."

Giá cho 15% cổ phần của tổng tập đoàn là 300 triệu, nói thật thì cũng không cao lắm.

Hơn nữa, Châu Hoài An hiện tại chỉ nắm giữ nhiều hơn Lục Mạn 3% cổ phần, nếu 15% cổ phần này rơi vào tay Lục Mạn, Lục Mạn sẽ trở thành cổ đông lớn nhất tập đoàn Châu Thị.

Đến lúc đó bà ta sẽ có quyền phủ quyết.

Chỉ có hại chứ hoàn toàn không một chút lợi lộc gì.

Trong lúc Châu Hoài An cúi đầu suy nghĩ, Lục Mạn cũng đang suy tính cho riêng mình.

Khi sự việc này xảy ra vào tối nay, bà không chỉ trở thành trò cười trong giới này mà còn có thể phải đối mặt với nguy cơ ly hôn và bị đuổi khỏi Châu gia.

Nếu 15% cổ phần của Châu Dị rơi vào tay bà, cho dù bà không thể khống chế được Châu Hoài An thì ít nhất cũng khiến ông ta sợ bà.

Hai người tính toán sâu xa rồi liếc nhìn nhau, đều sợ đối phương chiếm thế thượng phong, dường như là đồng thanh lên tiếng.

"Tôi sẽ mua."

"Tôi sẽ mua!"

Sau khi hai người dứt lời, Châu Dị cười đùa nói:

"Con không có ý định chia đôi cổ phần để bán, nên chỉ có thể bán cổ phần của mình cho một người trong số các người."

Châu Hoài An lấy lại bình tĩnh, mở miệng trước:

"Dị, ba không biết vì sao con đột nhiên muốn bán cổ phần của mình, nhưng có một điều ba hy vọng con biết, là cổ phần của Châu gia chúng ta không thể rơi vào tay người ngoài."

Châu Hoài An nói xong, liếc nhìn Châu Diên nói:

"Anh trai con khiến ba rất thất vọng, con đừng học theo anh.”

Châu Hoài An là kẻ tiểu nhân, và còn là kiểu người khiến người ta cực kỳ kinh tởm.

Nhìn vào gương mặt xấu xí dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của ông, Châu Dị thầm giễu cợt, nhưng trên gương mặt anh lại không tỏ vẻ gì.

Thấy Châu Dị sắp hút xong điếu thuốc trên tay, Lục Mạn cắn răng nói:

"Dị, mẹ trả 305 triệu."

Châu Dị ngước mắt nhìn Lục Mạn:

"Dì chắc chắn chứ?"

Lục Mạn:

“Mẹ có thể cho người làm thủ tục chuyển tiền ngay.”

Châu Dị đột nhiên cười nói:

"Được, chốt đi."

Châu Dị dễ dàng đồng ý, khiến cho Lục Mạn nhìn anh vài lần với ánh mắt không tin tưởng:

“Vậy khi nào cổ phần trong tay con mới chuyển cho mẹ?”

Châu Dị bật cười:

“Giờ con có thể liên hệ với luật sư, sang tên cho dì ngay bây giờ.”

Nghe thấy Châu Dị và Lục Mạn đạt được thỏa thuận, Châu Hoài An có chút kích động:

"Dị!"

Châu Dị cười lạnh lùng và nói:

"Người nào trả giá cao nhất sẽ có được. Con không có hứng thú với cuộc đấu đá nội bộ giữa hai người, con chỉ biết nhận được tiền vào tay mới là thật.”

Châu Hoài An:

"Ba có thể trả cho con 310 triệu!"

Châu Dị cười nhạt:

"Làm ăn phải chú ý chữ tín."

 

Châu Dị nói xong bèn lấy điện thoại gọi cho Tần Trữ.

Yêu cầu Tần Trữ lập tức chuẩn bị ba hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, gửi qua.

 

Tần Trữ lạnh giọng nói:

“Một tiếng nữa tôi sẽ bảo trợ lý của tôi gửi cho ông.”

Châu Dị:

“Cảm ơn ông.”

Sau khi cúp máy, Châu Dị không để ý tới ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống Châu Hoài An, quay đầu nhìn Khương Nghênh:

“Vợ, anh chuẩn bị lên thăm ông, em đi không?”

Khương Nghênh liếc xéo nhìn người đàn ông được Lục Mạn bảo vệ phía sau, nhếch môi nói:

“Vâng.”

Hai người đi lên lầu, khi lên tới tầng ba, Khương Nghênh nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được:

“Nếu ông cụ biết anh bán cổ phần của mình, rất có thể ông ấy sẽ đoán được tiếp theo anh định làm gì.”

Châu Dị cười giễu cợt:

"Đoán được thì sao? Đến cả sống qua được mùa xuân này cũng là cả vấn đề với ông ta.”

Khương Nghênh nói:

"Bệnh của ông cụ rất lạ lùng.”

Châu Dị:

“Ông cụ cả đời mưu toan tính toán, nhưng cuối cùng lại chẳng tính toán được cho con đường an hưởng tuổi già của mình.”

Châu Dị cùng Khương Nghênh bước đến cửa phòng ông cụ Châu và gõ cửa, Lý Thuận Đức từ bên trong mở cửa ra.

Lý Thuận Đức và Châu Dị nhìn nhau, ông ta kín đáo lắc đầu.

Châu Dị nhìn sang ông cụ Châu đang nằm bất động trên giường:

“Không được rồi à?”

Lý Thuận Đức:

“Bác sĩ nói cùng lắm là có thể trụ được hai tháng.”

Châu Dị:

“Giờ xem lại toàn bộ nhà họ Châu, chỉ có chú là người trung thành nhất với ông cụ.”

Lý Thuận Đức vẻ mặt không thay đổi trả lời:

“Cậu hai quá khen rồi.”

Châu Dị cười khẩy, bước qua cửa.

Chỉ sau vài ngày không gặp nhau, ông cụ Châu đã sụt cân rất nhiều, gầy đến mức gần chỉ còn bộ xương.

Châu Dị sải bước đến bên giường bệnh của ông cụ Châu, nghiêng người tới, chậm rãi nói:

"Ông nội."

Đôi mắt nhắm chặt của ông cụ run lên, rồi ông mở mắt.

Sau khi nhìn thấy người ở bên giường đang nhìn mình chính là Châu Dị, ông nói với giọng yếu ớt:

"Cháu biết hết rồi à?"

Châu Dị:

"Ông đang nói về chuyện gì?"

Chu tiên sinh mở mắt rồi lại nhắm lại, lộ vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi:

"Khi cháu còn nhỏ, ta luôn cho rằng cháu là đồ bỏ, khi ta nhận ra có điều gì đó không ổn, thì cháu đã thể hiện ra thiên phú của mình rồi."

Ông cụ Châu nói xong rồi dừng lại, hít một hơi thật sâu và mở mắt ra.

Đôi mắt đục ngầu nhưng lại có phần tinh anh nhìn chằm chằm Châu Dị:

"Nói cho ta biết, cháu muốn đối phó với Châu Gia như thế nào?"