Vưu Vật

Chương 319: Cảm động nhỏ bé



Đối diện với ánh mắt tò mò và tinh nghịch của Châu Dị, Khương Nghênh nói bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy:

“Sau này em sẽ giải thích với anh.”

Châu Dị nghe vậy, mỉm cười đầy ý nghĩa:

"Được."

Hơn mười phút sau, Châu Hoài An và Lục Mạn vẫn đang tranh cãi, giúp việc bước đến phía sau Châu Dị, nhỏ giọng nói:

"Cậu hai, cơm rượu đã làm xong."

Châu Dị lạnh giọng đáp:

"Ừ."

Châu Dị nói xong, quay đầu nhìn Khương Nghênh:

"Chúng ta đi ăn gì trước nhé?"

Khương Nghênh: "Ừ."

Cơm rượu của bếp nhà họ Châu luôn rất ngon.

Khương Nghênh ngồi ở bàn ăn, dùng thìa múc một miếng cho vào miệng, Châu Dị dựa người vào ghế nhìn cô một lúc.

“Cũng ngon chứ?”

Khương Nghênh thành thật trả lời:

"Không tệ, anh có muốn thử không?"

Châu Dị ngồi thẳng, nghiêng người về phía trước, há miệng.

Khương Nghênh ngước mắt nhìn anh, dừng lại một giây, sau đó múc một thìa đưa vào miệng anh.

Châu Dị cười trầm giọng nói:

"Vợ, nóng quá."

Khương Nghênh:

“Anh không sợ nước bọt của em dính vào à?”

Châu Dị trêu chọc:

“Có phải anh chưa từng ăn bao giờ đâu.”

Khương Nghênh: "..."

Cảnh tượng Châu Dị và Khương Nghênh thân mật ăn cơm rượu trong phòng ăn hoàn toàn trái ngược với cảnh cãi nhau giữa Châu Hoài An và Lục Mạn trong phòng khách.

Châu Dị ăn hai miếng bèn dừng lại, ánh mắt trìu mến nhìn Khương Nghênh, nói:

"Anh không đói, em ăn đi."

Nghe Châu Dị nói, Khương Nghênh gật đầu, đắm chìm trong việc ăn uống.

Khi Khương Nghênh đang ăn, Châu Dị đột nhiên nói:

"Anh nhớ hồi nhỏ em rất thích món này, bao năm qua vẫn không thay đổi."

Khương Nghênh đang ăn, tạm dừng một chút:

"Anh vẫn còn nhớ à?”

Châu Dị lấy khăn giấy lau khóe miệng cho Khương Nghênh:

“Em nghĩ tại sao lúc đó lúc nào em cũng được ăn hai phần?”

Khương Nghênh kinh ngạc ngước mắt lên.

Châu Dị trêu chọc:

“Em hiểu ra rồi à?”

Châu Dị nói xong lại bổ sung thêm:

"May mắn là hồi đó có ông Bùi hỗ trợ."

Mãi hơn ba giờ sáng, Châu Hoài An và Lục Mạn mới dừng lại.

Tuy ở trong Châu Gia nhưng Châu Hoài An lại một mình chiến đấu, ông cụ Châu bị bệnh, Châu Diên và Châu Kỳ đều không bênh cho ông, huống chi là Châu Dị.

Châu Hoài An ngã xuống ghế sofa, ngực phập phồng tức giận.

Lục Mạn chán ghét nhìn ông:

"Tôi đã nhịn ông bao nhiêu năm như vậy rồi, ông nghĩ tôi thực sự yêu ông đến mức không thể dứt ra được à? Nếu không phải vì con, không phải vì…”

Lục Mạn đang tức giận nói, Châu Diên đột nhiên nói:

"Mẹ."

Lục Mạn chợt im lặng, như nhận ra mình suýt tiết lộ điều gì, hít sâu hai hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn Châu Hoài An và nói:

“Đến khi Cục Dân Chính đi làm lại, tôi với ông đi làm thủ tục ly hôn.”

Châu Hoài An bực bội cởi cúc áo vest:

“Tốt nhất là bà nên nói được thì làm được.”

Lục Mạn:

“Yên tâm, tôi không có chút luyến tiếc nào với loại đàn ông như ông đâu.”

Tuy ông cụ Châu bệnh nặng nhưng vẫn còn sống.

Cho dù Lục Mạn và Châu Hoài An có ghét nhau đến thế nào đi chăng nữa, để giữ thể diện cho ông cụ Châu, tránh cho người trong giới cười nhạo, bọn họ vẫn phải ăn cái tết này cùng nhau.

 

Châu Hoài An trầm mặc ngồi một lát sau, đứng dậy đi lên lầu.

Lục Mạn quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng sau lưng, cơn tức giận dịu xuống:

“Tiểu Lục, tôi bảo tài xế đưa cậu về.”

Cậu con trai rụt rè hạ giọng hỏi:

“Bọn họ sẽ không ức hiếp bà chứ?”

Trong mắt Lục Mạn hiện lên một tia cảm động, an ủi cậu:

“Không đâu, đợi xử lý xong chuyện trước mắt tôi sẽ gọi điện cho cậu.”

Người đàn ông mím môi và trả lời:

"Vậy bà hãy tự chăm sóc bản thân nhé."

Lục Mạn rất hài lòng, gật đầu, ngại Châu Diên và Châu Kỳ đều đang có mặt, nên bà cũng không hành động thân mật nào với người đàn ông trẻ.

Một lúc sau, người đàn ông cùng tài xế của Lục Mạn rời đi, đi ngang qua nhà ăn, cậu nháy mắt với Khương Nghênh.

Khương Nghênh bình thản ăn cơm rượu, giả vờ như không để ý.

Lúc này, Châu gia ồn ào suốt đêm cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Lục Mạn vẻ mặt mệt mỏi ngồi ở trên sô pha, nhíu mày, nói với Châu Diên và Châu Kỳ:

"Hai đứa cũng lên lầu nghỉ ngơi đi."

Châu Kỳ ôm gối vào lòng, đôi mắt đỏ hoe hỏi:

"Mẹ, mẹ thật sự muốn ly hôn với ba con sao?"

Lục Mạn: “Ừ.”

Châu Kỳ:

“Ly hôn rồi mẹ có sống cùng cậu trai trẻ đó không?”

Lục Mạn ngước mắt nhìn Châu Kỳ, giọng điệu không vui nói:

"Con là một đứa trẻ, đừng quan tâm chuyện của người lớn."

Châu Kỳ vừa khóc vừa nói:

"Tên Lục Vũ đó lớn hơn con có một tuổi. Mẹ, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài..."

Châu Kỳ vừa nói vừa nghẹn ngào, nhưng Châu Diên đột nhiên cắt ngang:

"Lên lầu ngủ đi!"

Châu Kỳ:

“Anh, anh thậm chí còn không thuyết phục mẹ sao?”

Châu Diên cau mày nói:

“Nếu em không nghe lời, ngày mai anh sẽ đuổi em về quê.”

Nghe Châu Diên cảnh cáo, Châu Kỳ cắn môi dưới, hai mắt đỏ bừng đứng dậy rời đi.

Châu Kỳ lên lầu không lâu, Lục Mạn liền thở dài một hơi, đứng dậy đi đến nhà ăn.

"Dị à, cũng muộn rồi, tối nay con với Nghênh Nghênh ở lại đây đi.”

Châu Dị ngước mắt cười nói:

"Dạ."

Lục Mạn:

“Ngày mai gặp lại.”

Châu Dị uể oải nói:

"Mẹ lớn đi ngủ sớm đi."

Nhìn Lục Mạn rời đi, Châu Dị quay đầu nhìn Khương Nghênh:

"Em ăn no chưa?"

Khương Nghênh liếc nhìn Châu Diên đang ngồi trong phòng khách còn chưa rời đi, lập tức hiểu ra, nhỏ giọng hỏi:

"Hai người định nói chuyện gì à?"