Khi Châu Dị và Khương Nghênh trở lại Thủy Thiên Hoa Phủ, Tô Dĩnh và chị Trương đang bận rộn trong bếp.
Nghe thấy tiếng động, chị Trương dẫn trước thò đầu ra khỏi bếp chào hai người.
"Sếp Châu và mợ về rồi ạ."
Châu Dị nghiêng người ở cửa ra vào, mở tủ giày lấy dép, giọng nói trầm thấp dứt khoát:
“Ừ.”
Chị Trương:
“Dì và tôi đang chuẩn bị bữa trưa, sắp xong rồi.”
Nói xong, chị Trương nhìn Châu Dị ngồi xổm xuống thay giày cho Khương Nghênh, mím môi cười, sau đó quay lưng trở lại phòng bếp.
Vào bếp, chị Trương bước tới trước mặt Tô Dĩnh thì thầm:
“Sếp Châu đúng là rất thương vợ.”
Tô Dĩnh:
"Hả?"
Chị Trương nháy mắt:
“Cậu còn đích thân thay giày cho mợ.”
Đến cửa, Châu Dị ôm cổ chân Khương Nghênh thay giày, trầm giọng nói:
"Sau này đừng đi giày cao gót nữa, người ta nói đi giày cao gót không tốt cho đầu gối."
Khương Nghênh nhếch môi:
“Em quen rồi.”
Châu Dị ngước mắt nói:
"Đi giày đế bằng thường xuyên hơn, lâu dần sẽ quen thôi."
Châu Dị nói xong liền đứng lên, nghiêm túc nói:
"Chỉ có thấp mới cần đi giày cao gót, em có thấp đâu?"
Khương Nghênh:
"Em không thấp."
Châu Dị:
"Cho nên em hoàn toàn không cần mang."
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị hết lý luận này đến lý lẽ khác, nhưng phải thừa nhận rằng điểm khởi đầu của mỗi lý luận lý lẽ đều là vì muốn tốt cho cô.
Khương Nghênh nhìn Châu Dị không nói gì, chợt hiểu tại sao mình không thể nói ra những lời mà mình thường nói với người khác khi đối mặt với anh.
Nếu cứ chống đối một người lúc nào cũng nghĩ cho mình thì là ngu ngốc đến mức nào chứ?
Thấy Khương Nghênh nhìn mình chằm chằm một lát, Châu Dị đưa tay che mắt cô lại.
Lông mi Khương Nghênh run rẩy trong lòng bàn tay Châu Dị:
"Châu Dị."
Châu Dị tiến lên một bước, cúi đầu, nói vào tai Khương Nghênh:
"Vợ, đừng nhìn anh như vậy."
Khương Nghênh mím môi.
Châu Dị cố ý hạ thấp giọng nói:
"Em vừa nhìn là anh muốn hôn em thôi.”
Khi mắt không thể nhìn thấy, các cơ quan khác sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm.
Nghe giọng nói trầm ấm và dễ chịu của Châu Dị vang lên bên tai, Khương Nghênh chợt nghĩ đến điều mà cấp dưới trong công ty đã nói về anh: cây hormone di động.
Khương Nghênh vẫn im lặng, Châu Dị cắn vành tai cô rồi bỏ tay anh xuống.
Vành tai Khương Nghênh đỏ bừng:
"Em vào gặp dì."
Châu Dị cười trong miệng, đặt một tay lên tủ trong đại sảnh, cúi đầu thay giày.
Khương Nghênh đi về phía phòng khách, đi được hai bước rồi quay lại.
Châu Dị quay đầu nhìn cô, hơi nhướng mày:
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoi.org
“Sao vậy?”
Khương Nghênh bình tĩnh nói:
"Anh quay đầu lại đi."
Châu Dị không biết tại sao, đành cắn đôi môi mỏng, làm theo lời cô.
Châu Dị vừa quay đầu lại, Khương Nghênh liền tiến tới hôn lên má anh, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Những ngón tay thon dài đặt trên tủ đại sảnh của Châu Dị khựng lại một chút, sau đó là tiếng gõ tay vào thành tủ không đều, đầu lưỡi chạm vào gò má được Khương Nghênh hôn, cười nhẹ ra tiếng.
Nghe thấy tiếng cười của Châu Dị, Khương Nghênh bước vài bước và bỏ chạy khỏi hiện trường.
Cô bước khá nhanh, chỉ cần vài bước thoăn thoắt.
Khương Nghênh đi đến cửa bếp, lấy lại bình tĩnh, nhếch môi nói:
"Dì, cháu có thể giúp gì cho dì không?"
Tô Dĩnh nghe vậy, nhìn Khương Nghênh cười nói:
"Chị Trương với dì cũng sắp xong rồi, cháu ra sô pha ngồi ăn hoa quả một lát đi, không cần cháu giúp đâu.”
Tô Dĩnh nói xong, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Khương Nghênh, nghi ngờ hỏi:
"Cháu bị bệnh à?"
Khương Nghênh:
"Dạ không ạ.”
Tô Dĩnh:
"Sao mặt cháu lại…”
Tô Dĩnh còn chưa kịp nói xong, chị Trương đã lén đẩy bà, cười nói với Khương Nghênh:
"Mợ, mợ ra ngoài ăn trái cây đi, nhà bếp nhiều khó lắm."
Nói xong, chị Trương bước đến chỗ Khương Nghênh và đẩy cô ra khỏi bếp.
Sau khi nhìn Khương Nghênh rời đi, chị Trương quay lại phòng bếp, hạ giọng hỏi Tô Dĩnh:
“Dì, đến giờ dì vẫn chưa yêu phải không?”
Sắc mặt Tô Dĩnh chợt ửng đỏ, mất tự nhiên đáp:
"Ừ, ừ."
Chị Trương mỉm cười:
"Thảo nào."
Khương Nghênh bị đẩy ra khỏi bếp, ngồi trong phòng khách một lúc rồi đứng dậy trở về phòng ngủ.
Châu Dị sáng nay không sai trợ lý Trần mang quần áo cho anh thay, hiện tại anh đang ở trong phòng tắm.
Khương Nghênh nghe tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm, đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh.
Sau ngày rằm tháng giêng âm lịch trôi qua, mùa xuân sẽ sớm đến.
Cách đây không lâu Châu Dị đã nói với cô rằng khi mùa xuân đến, anh sẽ trồng hoa hồng cho cô ở bồn hoa phía dưới.
Khương Nghênh đặc biệt không thích hoa cỏ, nhưng hiện tại, cô cũng có chút kỳ vọng.
Ngay lúc Khương Nghênh đang suy nghĩ, điện thoại di động trong túi cô đột nhiên vang lên.
Khương Nghênh lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy nhắc nhở Kiều Nam gọi đến, không biết vì sao trong lòng cô có dự cảm không tốt, cau mày nhấn nút trả lời:
"Ừ, Tiểu Kiều."
Kiều Nam lo lắng nói:
"Chị Khương, một trong những nghệ sĩ đến huyện Dung Khê đã xảy ra chuyện. Bộ phận quan hệ công chúng của chúng ta vừa nhận được mấy cuộc điện thoại phỏng vấn từ các phóng viên truyền thông. Sự việc có vẻ nghiêm trọng..."