Khi Châu Dị ngã người đè xuống, Khương Nghênh cắn vào môi anh, cố tình cắn xé.
Châu Dị nghiêng đầu, ngửi thấy mùi máu của mình.
“Em cắn tôi?”
Châu Dị đưa tay vuốt lấy máu đang chảy từ môi mình, nhếch miệng nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh nhìn gương mặt đểu giả của Châu Dị, lòng chợt dâng lên một nỗi uất nghẹn.
“Anh muốn điên không?”
Châu Dị nhận ra suy nghĩ của Khương Nghênh, bật cười.“Vì em thấy buồn nên muốn xem tôi là chỗ phát tiết?”
Khương Nghênh đàng hoàng thừa nhận.
“Đúng, anh có cho hay không?”
Châu Dị lùi ra sao nửa bước, hai tay đút túi.“Nếu tôi nói không thì sao?”
Khương Nghênh nhìn xuống, vuốt ve lại chiếc áo bị gấp do Châu Dị đè lên.
“Nếu không cho thì sau này anh đừng có tìm tôi nữa.”
Khương Nghênh vừa dứt lời, xoay người ra cửa chuẩn bị mở cửa.
Châu Dị bước lên, một tay chống lên thành cửa trên đầu cô, ép sát người cô, bật cười.
“Cho, Trưởng phòng Khương muốn điên, chắc chắn là tôi sẽ điên cùng. Không thể nào để em ra ngoài cắm sừng cho tôi được.”
Khương Nghênh trước sau vẫn không quay đầu lại, cô bị Châu Dị đè lên cánh cửa, suýt thì ngã quỵ.
Xong việc, Châu Dị ôm cô đi về phía sô pha, cằm Khương Nghênh gác trên vai anh, giọng nói có vẻ biếng nhác.“Châu Dị.”
Châu Dị giọng trầm bổng mang ý cười.
“Em mệt rồi?”
Khương Nghênh nghiêng đầu, nhìn yết hầu anh đang chuyển động. “Anh thực sự… rất… gợi cảm.”
Châu Dị hơi nhíu mày, không ngờ có thể nghe được câu này từ miệng Khương Nghênh.
Châu Dị ôm lấy Khương Nghênh bước đến sô pha và ngồi xuống, đầu gối Khương Nghênh quỳ trên đùi anh, ngón tay thon dài trắng trẻo lướt qua yết hầu anh.
Châu Dị đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, trầm giọng hỏi”
“Em thích không?”
Khương Nghênh im lặng, không nói gì.
Châu Dị cười cười.“Sau này cho em sờ mãi.”
Ngón tay Khương Nghênh đang ve vuốt yết hầu Châu Dị chợt dừng lại.
“Đừng có lôi em vào chuyện giữa anh với Châu Diên.”
Châu Dị hơi tựa người ra sau, giữ một khoảng cách với Khương Nghênh.“Em thấy buồn à?”
Khương Nghênh thật lòng đáp:
“Có một chút.”
Châu Dị cười khờ.“Tôi đã nói với em từ lâu rồi, theo tôi hơn theo Châu Diên nhiều.”
Khương Nghênh không nói gì, lòng thầm cảm thấy may mắn vì hiện giờ mình đang rất mệt không còn sức cãi nhau với Châu Dị.
Hai người ngồi yên lặng như vậy trên sô pha một lúc lâu, cho đến khi trợ lý Trần đến gõ cửa phòng nghỉ.
Đại hội năm dưới lầu vẫn đang tiến hành, đến lúc Châu Dị lên phát biểu.
Trợ lý Trần vẫn sắp xếp các quản lý cấp cao luân phiên lên bục, nhưng thực sự không thể tiếp tục trì hoãn nữa, chỉ đành cố mà lên gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Châu Dị ôm đặt Khương Nghênh sang một bên, rồi ra mở cửa.
Cửa vừa được mở ra, trợ lý Trần trưng gương mặt cười nhưng còn nhăn nhó hơn cả lúc khóc.
“Sếp Châu, đến lượt anh lên bục phát biểu rồi.”
Châu Dị gật đầu.“Ừ, để mợ nghỉ một lúc, đừng cho người khác vào làm phiền cô ấy.”
Châu Dị dứt lời, sải bước chuẩn bị bước ra cửa.
Châu Dị vừa bước đi, thì Khương Nghênh dậy luôn.
Nghe thấy tiếng giày cao gót theo sau, Châu Dị quay đầu nhìn lại.
Vẻ mặt Khương Nghênh đã trở lại bình thường.
“Em cũng xuống luôn.”
Châu Dị: “Nghỉ khỏe rồi?”
Khương Nghênh: “Ừ.”
Lúc xuống cầu thang, Khương Nghênh cố đi chậm lại vài bước, giữ khoảng cách với Châu Dị, lặng lẽ ẩn mình vào đám đông.
Châu Dị đi sau, hai tay đút túi quần, nhìn theo cô rồi quay sang hỏi trợ lý Trần:“Cậu nói xem, cô ấy đang nghĩ gì?”
Trợ lý Trần: “…”
Sếp, ngay cả tâm tư sếp đang nghĩ gì em còn chưa biết huống chi là mợ?
Trợ lý Trần khổ thầm, nhưng vẫn không nói gì.
Không nghe thấy trợ lý Trần trả lời, Châu Dị đá mắt với anh rồi bước xuống lầu.
Khi Châu Dị xuống lầu, mọi ánh mắt đổ dồn vào anh.
Châu Dị nhìn về phía người phụ trách ánh sáng, miệng nở nụ cười rồi bước lên sân khấu.
Ngoại hình của Châu Dị chính là ưu thế mà được ông trời ưu đãi nhất cho anh. Chỉ đơn giản là bước lên đứng trên sân khấu, nhưng đã đủ thu hút mọi ánh nhìn của khán giả.
Châu Dị cầm micro, nhìn khán giả dưới sân khấu rồi chọc ghẹo.
“Lúc nãy ai bảo ánh sáng chiếu đèn vào tôi vậy? Tôi muốn lười biếng một chút cũng không được?”
Châu Dị dứt lời, cả hội trường cười ồ.
Sau khi trêu chọc vài câu, vẻ mặt cà lơ của Châu Dị trở nên nghiêm túc, trình bày về tình hình kinh doanh của năm trước và kế hoạch phát triển trong năm sau của Châu Thị Media.
Châu Dị bình thường có cuộc sống riêng tư bừa bộn, nhưng khi nói đến công việc, Châu Dị giống như trở thành một con người khác.
Châu Dị thích mặc toàn thân một màu đen, những quản lý cấp cao khác đều là áo trắng thì nhiều, chỉ có mình anh cứ như là một kiểu khác. Áo sơ mi cơ bản đều màu đen, cũng chẳng để ý khi đi quán bar thì đều là sa tanh đỏ hay là màu xanh.
Châu Dị một tay chống lên bục, một tay cầm micro nói chuyện.
Vài ngôi sao nữ dưới sân khấu đang đứng sát Khương Nghênh nói chuyện riêng.
“Sếp Châu đúng là đẹp trai!”
“Cũng đa tình nữa.”
“Các cô có nghe gì chưa? Nghe nói dạo này Sếp Châu đổi gái rồi, nghe bảo mấy ngày trước mấy cái dấu vết trên cổ anh ấy là do cô đó gây ra đấy.”
“Ủa chứ không phải là Quan Luy sao?”
“Đâu có phải, một ngày trước tôi gặp Quan Luy, ở Bạch Thành. Còn Sếp Châu có vết đó là ở thành phố An.”
Một ngôi sao nữ trong số đó dứt lời, mấy cô còn lại sụt sịt.
“Thảo nào, hôm nay ai đó không còn vị trí khách mời đặc biệt, cũng không có vị trí C luôn.”
“Đức không xứng với vị trí thôi. Tôi đã không ưa cô ta từ lâu rồi.”
……
Vài ngôi sao nữ buôn dưa với nhau, Khương Nghênh cầm ly sâm-panh dựa nửa người vào tường mà nghe.
Cô đang nghe đến xuất thần, thì ở sảnh chợt yên ắng trở lại, tiếng cười mơ hồ rộ lên.
“Sếp Châu, nói thử xem đi. Anh trước giờ hoa bướm vây quanh khá nhiều, nhưng cũng chưa hề nói yêu ai. Tôi rất tò mò là người đàn ông như anh sẽ thích cô gái như thế nào?”
Khóe môi Châu Dị giật giật, giữa hàng chân mày lộ rõ thâm ý đểu giả.“Trông có vẻ nghiêm túc.”