Vưu Vật

Chương 347: Mẹ hiền vợ ngoan



Giọng điệu của Kiều Nam có chút lo lắng.

Kiều Nam nói xong, sắc mặt Khương Nghênh đột nhiên lạnh lùng.

Khương Nghênh cau mày:

"Bài đăng khi nào?"

Kiều Nam trả lời:

“Vưa đăng lên, cô ta không có fan trên weibo, chắc là chưa thu hút được nhiều sự chú ý. Em vừa thử liên lạc với cô ta, có thể gọi nhưng cô ta chẳng hề nghe máy…”

Khương Nghênh:

"Tôi biết rồi."

Sau khi cúp máy, Khương Nghênh gọi ngay cho Phó Thanh.

Đúng như những gì Kiều Nam nói, có thể gọi cho Phó Thanh nhưng không bắt máy.

Khương Nghênh suy nghĩ một hồi, đi đến bên giường ngồi xuống, tìm trong danh bạ số điện thoại di động của Cận Bạch rồi bấm gọi.

Điện thoại đã được kết nối, giọng nói ngái ngủ của Cận Bạch vang lên:

"Chị Khương Nghênh."

Khương Nghênh:

“Đừng ngủ nữa, lấy lại tinh thần rồi làm cho tôi chút chuyện.”

Cận Bạch dụi dụi mắt qua điện thoại:

“Có chuyện gì vậy chị?”

Khương Nghênh bình tĩnh nói:

"Giúp tôi hack weibo của một người, không cần quá lâu, giữ ba ngày là được rồi.”

Cận Bạch không có hỏi nguyên nhân mà hỏi thẳng: "Ai?"

Khương Nghênh trả lời:

"Tôi sẽ gửi thông tin đến WeChat của cậu sau, phải nhanh."

Cận Bạch:

“Yên tâm, chuyện nhỏ này hai phút là xong.”

Nghe Cận Bạch đảm bảo, Khương Nghênh cũng không có nói nhiều lời vô nghĩa với anh, cúp điện thoại, gửi tin nhắn weibo của Phó Thanh.

Sau khi Khương Nghênh gửi tin nhắn, không bao lâu đã nhận được tin nhắn từ Cận Bạch: Xong.

Lúc này, đa phần mọi người đã ngủ rồi, weibo Phó Thanh cũng không nhận được bao nhiêu chú ý, cho nên chuyện này tạm thời được đè xuống.

Nhìn tin nhắn của Cận Bạch, Khương Nghênh gõ ngón tay lên màn hình: Giúp tôi định vị điện thoại của cô ta.

Cận Bạch: Chị ơi, Tết mà chị không nghỉ à?

Khương Nghênh: Giờ  tôi không có thời gian nói chuyện với cậu.

Cận Bạch: Em hiểu rồi.

Một lúc sau, Cận Bạch gửi định vị.

Khương Nghênh mở ra xem, đó là một khách sạn gần bệnh viện huyện Dung Khê.

Thảo nào điện thoại của người khác không có tín hiệu, không thể liên lạc được, nhưng điện thoại của cô lại có thể liên lạc được.

Hóa ra cô ta không hề ở trong khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất.

Nhìn vị trí Cận Bạch gửi đến, Khương Nghênh ngước mắt nhìn Châu Dị.

Lần đầu tiên, cô, người luôn hành động mạnh mẽ và kiên quyết, lại có chút do dự.

Hai người kể từ khi lên máy bay vẫn chưa uống giọt nước nào, Châu Dị cũng đã lái xe hơn sáu tiếng, có thể tưởng tượng được sự kiệt sức của họ.

Bây giờ lại bảo anh lái xe đưa cô đi tìm Phó Thanh…

Thành thật mà nói, Khương Nghênh không thể chịu được khi nói điều này.

Thấy Khương Nghênh nhìn mình một lát, Châu Dị nhếch môi:

"Tìm được Phó Thanh rồi sao?"

Khương Nghênh thành thật nói:

"Ừ, là khách sạn gần bệnh viện huyện."

Châu Dị đưa tay cài lại cúc áo lúc nãy vừa cởi, trầm giọng nói:

"Đi thôi, anh đi cùng em."

Khương Nghênh cau mày nói:

"Anh đưa chìa khóa xe cho em, anh nghỉ ngơi trước đi, em tự đi."

Châu Dị cười trong miệng nói:

"Em đang xót anh?”

Khương Nghênh đứng dậy, đi đến trước mặt Châu Dị, hơi ngẩng đầu nhìn anh:

“Anh suốt đường không nghỉ ngơi, ăn chút gì đi, tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi sớm. Nhiều nhất hai tiếng nữa em sẽ quay lại. "

Châu Dị cúi đầu nhìn Khương Nghênh, cười nói:

"Ai nói Nghênh Nghênh của anh lạnh lùng chứ?"

Nói xong, Châu Dị hôn lên khóe môi Khương Nghênh, tiếp tục nói:

"Rõ ràng là mẹ hiền vợ ngoan.”

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị nói xong liền nắm lấy tay Khương Nghênh, vòng tay ấm áp ôm lấy cô:

"Đi thôi, mau chóng xử lý cô ta, sau đó quay lại sớm nghỉ ngơi."

Khương Nghênh cụp mắt xuống, nhìn những ngón tay khỏe khoắn của Châu Dị, mím môi:

"Anh không mệt à?"

Châu Dị uể oải trả lời:

"Mệt chứ, sao lại không mệt? Nhưng anh cũng không thể làm gì được. Ai bảo vợ anh có tinh thần công việc cao như vậy!”

Khi Châu Dị và Khương Nghênh lái xe đến khách sạn nơi Phó Thanh ở, Châu Dị lấy điện thoại ra bấm số của Phó Thanh.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói ỏng ẹo của Phó Thanh vang lên từ đầu bên kia điện thoại:

“Chào sếp Châu.”

Nghe thấy tiếng Phó Thanh, Châu Dị đưa điện thoại ra khỏi tai, ấn vào loa ngoài, trực tiếp hỏi:

“Cô ở phòng nào?”

Nghe vậy, Phó Thanh dừng lại ở đầu bên kia điện thoại, do dự vài giây rồi hỏi:

"Sếp Châu, anh đang ở Dung Khê?"

Châu Dị:

“Ừ, hơn nữa còn ở ngoài cổng khách sạn cô đang ở.”

Phó Thanh:

"Anh… anh đến đây để công tác?"

Châu Dị bỗng nhiên mỉm cười, nửa cười nửa không cười:

"Ừ, đi công tác."

Châu Dị nói xong, Phó Thanh trầm mặc một lát mới nói:

"Anh đi cùng Trưởng phòng Khương à?"

Châu Dị ngước mắt nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh lắc đầu.

Châu Dị đưa tay day day lông mày:

"Không có."

Khi Châu Dị nói không, giọng nói của Phó Thanh bỗng trở nên quyến rũ và gợi cảm:

"Đã mười giờ rồi, anh hỏi số phòng của tôi..."

Phó Thanh đầu bên kia điện thoại đang bật mode tán tỉnh, Châu Dị nhìn vẻ mặt Khương Nghênh mà không dám thở mạnh.

Phó Thanh tán tỉnh vài phút, Châu Dị sốt ruột nói:

"Nếu không tiện thì thôi vậy."

Phó Thanh giọng nũng nịu:

“Tôi không nói là không tiện.”

Châu Dị:

“Số phòng.”

Phó Thanh: "1323."

Sau khi lấy được số phòng, Châu Dị trực tiếp cúp điện thoại.

Châu Dị vừa cúp điện thoại, Khương Nghênh đang chuẩn bị mở cửa xuống xe, Châu Dị hoảng sợ đưa tay nắm lấy cổ tay cô, giọng điệu tủi thân và có chút đáng thương: “Vợ.”

Khương Nghênh quay đầu lại, khó hiểu nhìn anh: "Hả?"

Châu Dị thành thật thú nhận:

“Trước kia Phó Thanh từng theo đuổi anh.”

Khương Nghênh nhướng mày:

"Rồi sao?"