Trong mắt mang theo ý cười, Châu Dị nhìn về phía Khương Nghênh, vành tai cô đỏ ửng, anh ôm lấy eo cô, xoay người cô lại.
Khương Nghênh dựa vào Châu Dị với vòng eo thon gọn.
Châu Dị xoa xoa khóe môi nói:
"Vợ."
Khương Nghênh nhàn nhạt đáp:
"Ừ."
Nụ cười trong đôi mắt sâu thẳm của Châu Dị càng sâu hơn:
“Anh yêu em.”
Khương Nghênh run rẩy nói:
"Em biết."
Châu Dị ngậm lấy môi dưới Khương Nghênh, mút nhẹ, vừa buông ra, anh đã ấn vào trán cô, trầm giọng nói:
“Em chỉ biết anh yêu em, nhưng em không biết anh yêu em đến nhường nào.”
Rốt cuộc thì chiếc giường đơn hơi hẹp một chút.
Nó không chỉ hẹp mà còn không đủ mềm.
Châu Dị bế Khương Nghênh đến bên giường, đặt tay lên eo cô, nghiêng người về phía trước, giấu hai người trong ánh sáng mờ ảo.
Một lúc sau, cặp bóng người lắc lư lên xuống.
Hơn một giờ sau, hai người ôm nhau trên giường đơn, Khương Nghênh bị giày vò rất dữ, khóe mắt đỏ hoe, trong mắt hiện lên một tầng nước ẩm.
Châu Dị ôm cô, dỗ dành, hôn lên trán, khóe mắt, hôn lên má cô, cuối cùng xoa xoa khóe môi, khàn giọng nói:
“Cưng à, nhìn anh.”
Ngày hôm sau.
Sau một tuần bão tuyết liên tục ở Dung Khê, hôm nay, cuối cùng trời cũng bắt đầu tạnh.
Khương Nghênh mở mắt, khó chịu cựa quậy trong vòng tay Châu Dị.
Châu Dị cười hắc hắc, ôm chặt cô, trong giọng nói có chút lười biếng:
"Em tỉnh rồi à?"
Khương Nghênh: "Ừ."
Châu Dị:
“Chân còn mỏi không?”
Khương Nghênh: "..."
Khi Kiều Nam gọi điện, Khương Nghênh và Châu Dị đang im lặng nhìn nhau.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Khương Nghênh cảm giác như được ân xá, đứng dậy, với tay lấy điện thoại di động ở đầu giường, nhấn nút trả lời:
“Kiều Nam.”
Kiều Nam:
“Trưởng phòng Khương, quản lý của sáu nghệ sĩ kia đã liên lạc với em, bảo em sẽ quay về hôm nay.”
Khương Nghênh ngồi tựa vào đầu giường, nhẹ giọng nói:
"Ừ, tôi biết rồi."
Kiều Nam hỏi:
“Khi bọn họ trở về chúng ta làm gì?”
Khương Nghênh trả lời:
"Như đã thỏa thuận trước đó, chúng ta sẽ không giải quyết. Những vấn đề này không liên quan gì đến Châu Thị Media và là hành vi cá nhân của các nghệ sĩ."
Kiều Nam:
“Nhỡ đâu có phóng viên truyền thông khác gọi điện cho chúng ta thì sao?”
Khương Nghênh đáp:
"Những nghệ sĩ này đã quay về rồi còn gì? Hãy bảo phóng viên trực tiếp liên lạc với đương sự."
Kiều Nam hiểu ý:
"Em hiểu rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Khương Nghênh thở dài một hơi.
May mắn thay, mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát.
Việc cần làm tiếp theo là chứng minh những gì những nghệ sĩ này làm không liên quan gì đến Châu Thị Media.
Lời nói truyền miệng là vô căn cứ, điều dư luận cần là bằng chứng thuyết phục
Khương Nghênh đang nghĩ cách giải quyết vấn đề thì Châu Dị trầm giọng nói:
Truyện được đăng tại TruyenMoi.org
“Anh dùng danh nghĩa công ty thuê một đội cứu hộ chuyên nghiệp, khoảng giữa trưa hôm nay họ sẽ đến ba khu vực bị thiệt hại nặng nhất ở huyện Dung Khê. "
Nghe vậy, Khương Nghênh kinh ngạc nhìn Châu Dị:
"Anh sắp xếp khi nào vậy?"
Châu Dị cười nhẹ nói:
"Tối qua, nếu em muốn giúp công ty làm rõ thì công ty phải đưa ra giải pháp. Hơn nữa, vốn dĩ anh cũng có dự định như vậy."
Khương Nghênh nói:
"Sau khi đội cứu hộ của công ty đến, chúng ta sẽ quay lại và nhận tiện đưa Phó Thanh đi theo.”
Châu Dị duỗi chân, đưa hai tay ra sau đầu, cười nói:
"Được."
Khương Nghênh:
"Phó Thanh chắc chắn liên quan đến việc lần này.”
Châu Dị:
“Cô ta ủ mưu đẩy chuyện vào em, dù cho không có chuyện này cũng không thể giữ cô ta lại được.”
Mười giờ sáng, Châu Dị nhận được điện thoại, đội cứu hộ của công ty đã đến huyện Dung Khê.
Châu Dị đưa ra một số chỉ dẫn trên điện thoại rồi cúp máy.
Sau khi xác nhận đội cứu hộ đã đến, Khương Nghênh và Châu Dị lái xe đến khách sạn nơi Phó Thanh lưu trú.
Chỉ trong một đêm, tâm trạng Phó Thanh trở nên vô cùng tồi tệ, dù cố tình bôi một lớp phấn dày cũng không thể che đi quầng thâm dưới mắt và vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt.
Sau khi rời huyện Dung Khê, hai người lái xe đến nơi thuê xe trước.
Ông chủ nhìn thấy hai người liền đứng dậy chào đón.
Thấy xe không bị hư hại gì, ông chủ tỏ vẻ mất tự nhiên nói:
"Cậu ơi, tôi hoàn lại tiền xe cho cậu nhé? Xe trả lại cho tôi còn nguyên vẹn. Tôi cầm 300.000 khiến tôi không yên.”
Châu Dị cười nhạt nói:
"Cứ xem như kết bạn đi, nếu như anh cảm thấy nhận số tiền này không yên, vậy thì giúp tôi một việc, đưa ba chúng tôi ra sân bay."
Ông chủ lập tức đồng ý:
“Không thành vấn đề!”
Trên chuyến bay trở về, Khương Nghênh tựa trên vai Châu Dị, Phó Thanh ngồi ở phía sau, mím chặt môi.
Châu Dị nghiêng đầu nói với Khương Nghênh:
“Lần này xem như có nguy mà không hiểm.”
Khương Nghênh:
“Khi nào về thì tranh thủ thời gian, anh cử trợ lý Trần đến huyện Dung Khê, bảo cậu ấy đại diện anh đi thăm nhân viên cứu hộ bị thương.”
Châu Dị: "Ừ."
Khương Nghênh mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Châu Dị:
"Lần sau anh đừng liều lĩnh như vậy."
Châu Dị cười đùa nói:
"Nếu như anh không đủ liều lĩnh, làm sao em có thể có ấn tượng với anh?"
Hai tiếng rưỡi sau, máy bay đến Bạch Thành.
Sau khi xuống máy bay, Khương Nghênh vừa mở điện thoại lên, một tin nhắn WeChat từ Khúc Tích hiện lên: Quả nhiên, cuộc đời không phải là một con đường vô ích, mỗi bước đi đều có giá trị.
Khương Nghênh dùng đầu ngón tay gõ vào màn hình và mở giao diện trò chuyện với Khúc Tích:?
Khúc Tích trả lời ngay lập tức: Sếp Bùi đưa tôi đi hóng gió ở bờ sông, vừa hóng gió vừa tính sổ.
Khương Nghênh: Bà lật bài với Bùi Nghiêu rồi à?
Khúc Tích trả lời bằng biểu tượng cảm xúc che miệng và khóc.
Ngay sau đó, một tin nhắn được gửi đến: Không phải tôi lật bài, mà là anh ta lật bài ngửa với tôi.
Khương Nghênh: …
Khúc Tích: Nghênh Nghênh, bà nói xem, băng trên mặt sông hôm nay có đủ dày không?