Vưu Vật

Chương 36: Dây dưa níu kéo



Quan Luy uống rượu, khóc đến thở không ra hơi.

Châu Dị đứng yên như trời trồng, khóe môi ngậm điếu thuốc, mặc cho Quan Luy ôm anh.

Quản lý của Quan Luy đứng bên cạnh, tuy biểu cảm có vẻ bối rối, chẳng biết làm gì, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ dễ dàng nhận ra niềm vui ẩn chứa dưới đáy mắt cô ta.

Khương Nghênh khép hờ mắt, rời đi trên đôi giày cao gót.

Thích?

Hơ!

Sau khi Khương Nghênh rời đi thì không về khách sạn nữa. Cô lấy di động gọi cho Kiều Nam, bảo Kiều Nam đưa cô về nhà.

Kiều Nam chạy ra khỏi khách sạn, nhìn thấy Châu Dị và Quan Luy, cô có hơi sửng sốt. Cô bặm môi chạy về bãi đỗ xe.

Khương Nghênh đứng ở một nơi trong bãi đỗ xe khách sạn chờ Kiều Nam.

Kiều Nam lái xe đến trước mặt cô, hạ cửa xuống gọi cô.

“Trưởng phòng Khương!”

Khương Nghênh nghe thấy ngẩng đầu lên, vẻ mặt lãnh đạm.“Ừ.”

Khương Nghênh dứt lời, mở cửa chỗ ghế lái phụ rồi khom lưng bước lên.

Kiều Nam xoay đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt cô thản nhiên, bèn nói.

“Lúc nãy em thấy Sếp Châu và Quan Luy ở cổng khách sạn.”

Ánh mắt Khương Nghênh nhìn ra ngoài cửa sổ.“Tôi cũng nhìn thấy rồi.”

Kiều Nam dường như không cam tâm.

“Trưởng phòng Khương, chị không thấy buồn à?”

Khương Nghênh nở nụ cười.“Tại sao tôi phải buồn?”

Kiều Nam:

“Chị… chị với  Sếp Châu rõ ràng là…”

Kiều Nam nói giữa chừng rồi im lặng, nghĩ đến quan hệ giữa Châu Dị và Khương Nghênh, nhất thời không biết nên tiếp tục nói thế nào.

Kiều Nam im lặng một hồi, Khương Nghênh mới nói.“Tôi với Châu Dị vốn là mỗi người lấy được cái mình muốn.”

Hơn nữa còn là nhu cầu sinh lý.

Khương Nghênh chỉ với câu nói mỗi người lấy cái mình cần khiến cho Kiều Nam hoàn toàn cạn lời.

Đến khi xe đến chỗ khu nhà Khương Nghênh ở, Kiều Nam ló đầu ra ngoài cửa sổ hỏi Khương Nghênh.

“Trưởng phòng Khương, vậy nếu ngày mai có tin đồn về Sếp Châu và Quan Luy, có nên dẹp hay không?”

Khương Nghênh vốn định nói dẹp theo phản xạ, nhưng lời vừa đến miệng thì ghìm lại rồi nói:“Xem ý Sếp Châu.”

Kiều Nam: “Ò.”

Khương Nghênh cười hờ hững.

“Về lái xe chậm chút, chú ý an toàn.”

Dặn dò Kiều Nam xong, thấy cô đã quay đầu xe, Khương Nghênh xoay lưng bước vào trong khu nhà.

Về đến nhà, Khương Nghênh đang đứng ở cửa thay giày, điện thoại trong túi rung lên.

Khương Nghênh lấy điện thoại ra xem màn hình, phát hiện tin nhắn weixin của Châu Diên: Nghênh Nghênh, em không sao chứ?

Khương Nghênh không trả lời, cô ném di động trên kệ ở sảnh rồi xỏ dép lê vào phòng tắm.

Khương Nghênh thích ngâm mình, cho nước nóng vào xong, cô ngâm cả thân mình trong nước, nhìn những cánh hoa hồng nổi lên trong bọt xà phòng, đầu ngón tay trắng nõi với lấy một cánh, vê nhẹ trong bàn tay.

 

Khi Khương Nghênh ra khỏi phòng tắm, tin đồn của Châu Dị và Quan Luy bắt đầu lên men.

Hình ảnh hai người ôm nhau trước cổng khách sạn chiếm hết tin hot của các bản tin giải trí.

 

Vì Quan Luy khóc như mưa rơi càng khiến cho các fan suy đoán là tình cảm hai người bị ông cụ Châu ngăn trở.

Khương Nghênh cầm lấy di động, lướt chừng hơn một phút, rồi quay lại khung chat weixin, xóa tin nhắn lúc nãy Châu Diên gửi đến.

Sang sáng hôm sau, Khương Nghênh đang ngủ ngon thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Khương Nghênh mở mắt, vươn tay lấy điện thoại trên kệ ở đầu giường, liếc mắt nhìn màn hình, day day chân mày rồi bấm nghe máy.

“A lô, tiểu Kiều.”

Kiều Nam mở miệng với giọng lo lắng.“Trưởng phòng Khương, cái show tình yêu được định cách đây ít lâu tự dưng gọi thông báo là sẽ khai máy sớm.”

Khương Nghênh nghe nói vậy ngồi thẳng lưng lên.

“Tôi bảo cô đi tìm hai thực tập sinh rồi mà? Chưa tìm ra sao?”

Kiều Nam:“Tìm thì tìm ra rồi, nhưng dạo này cô gái đó đang phẫu thuật thẩm mỹ, vốn đang định là sửa xong đợi nửa tháng sau lên hình cho đẹp, ai mà ngờ…”

Kiều Nam ngại ngùng không nói tiếp, giọng Khương Nghênh không vui lắm.

“Ai bảo cô ta tự ý đi phẫu thuật?”

Kiều Nam nói:“Có lẽ là người thầy đưa cô ta đi. Thực ra chuyện kiểu này rất bình thường trong giới giải trí. Chỉ là do show này đột ngột dời lên sớm hơn nên mới bối rối thế này.

 

Khương Nghênh trước giờ tính tình luôn là kiểu lo trước tính sau. Cô không cho phép những chuyện bất ngờ kiểu này xảy ra.

 

 

Nếu nói theo kiểu như Khương Nghênh hay nói: Trong giới này, chúng ta lúc nào cũng phải chuẩn bị mọi phương án để đề phòng nhỡ như. Chúng ta không thể kiểm soát xu hướng của sự việc, cái ta có thể làm chỉ là bản thân luôn luôn  giữ cảnh giác.

Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, dù có nói nhiều cũng vô ích. Khương Nghênh hít một hơi sâu qua điện thoại.

“Không còn thực tập sinh nào để chọn nữa phải không?”

Kiều Nam tiếp lời:“Có thì có, nhưng đã từng lộ diện trước ống kính rồi, nếu khán giả không nhận ra thì còn được, nhỡ như nhận ra…”

Khương Nghênh chau mày, suy nghĩ một lúc sau rồi mới nói:

“Cô có thể lên không?”

Kiều Nam lắp bắp.“Em… em sao?”

Khương Nghênh: “Ừ.”

Kiều Nam.

“Trưởng phòng Khương, chị đừng có đùa với em chứ! Em… không được đâu.”

Khương Nghênh:“Nhắn địa chỉ trường quay chương trình cho tôi.”

Kiều Nam kinh ngạc:

“Chị định đích thân đi?”

Khương Nghênh “ừ”:“Tôi đi, đến giữa chừng tôi sẽ tìm một lý do rút khỏi chương trình là được.”

Kiều Nam có đôi chút hoài nghi.

“Có được không?”

 

Khương Nghênh đáp:

“Có gì mà không được, vẫn tốt hơn nhiều so với đền hợp đồng hoặc là để nghệ sĩ công ty có tin đồn.”

Kiều Nam ở đầu máy bên kia gật gật đầu.“Đúng là vậy.”

Cúp máy, Kiều Nam nhắn địa chỉ trường quay.

Khương Nghênh ngồi dậy rửa mặt trang điểm đơn giản, lái xe đến tổ chương trình.

Khi Khương Nghênh đến tổ chương trình, về cơ bản là các nghệ sĩ đã đến đủ. Ngoài cô và một nam thực tập sinh khác của công ty, những nghệ sĩ khác chí ít đều đã quen mặt trước màn hình.

Đạo diễn tổ chương trình nhận ra Khương Nghênh, nhìn thấy cô bèn bước  lên với vẻ tò mò.

“Trưởng phòng Khương.”

Khương Nghênh cười đáp:“Đạo diễn Lưu.”

Đạo diễn cười ha ha nói.

“Ngọn gió nào đưa cô đến đây? Đưa nghệ sĩ nhà cô đến à?”

Khương Nghênh cười hờ hững.“Không phải, tôi là một trong số những người bình thường trong chương trình lần này.”

Đạo diễn: “…”

Khương Nghênh cũng khá có tiếng trong giới này.

Năng lực xử lý scandal của nghệ sĩ của Khương Nghênh ở Bách Thành này là quá rõ ràng.

Khương Nghênh dứt lời, đạo diễn nháy nháy mắt.

“Cô là người bình thường trong chương trình lần này?”

 

Khương Nghênh: “Vâng.”

Đạo diễn cứ nghĩ là Khương Nghênh đang đùa với ông.

“Trưởng phòng Khương, cô đừng đùa có được không? Kinh phí của chúng tôi có hạn, cũng chỉ dám mời nghệ sĩ ít tên tuổi, còn cô đây…”

Khương Nghênh cười cắt lời đạo diễn.“Tôi không đùa.”

Đạo diễn: “…”

Khi đạo diễn kinh ngạc chuẩn bị nói gì đó, một trợ lý chạy vội đến nói gì vào tai anh.

Trợ lý nói xong rồi xoay người đứng thẳng.

Đạo diễn sắc mặt tái xanh, nhìn trợ lý, rồi xoay đầu nhìn Khương Nghênh.

“Trưởng phòng Khương, Châu Thị Media của cô đang đùa với tôi à?”

Khương Nghênh không hiểu ý của đạo diễn: “Hử?”

Đạo diễn:“Show của tôi chỉ là một show nhỏ, cô đến thì thôi, sao cả Sếp Châu nhà cô cũng đến?”