Vưu Vật

Chương 360: Bí mật được giấu kín



Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Vu Chính, Khương Nghênh do dự một lát, cầm lấy điện thoại, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào màn hình, ấn trả lời: Ngày mai.

Vu Chính: Cô chắc là đã suy nghĩ cẩn thận?

Khương Nghênh: Tôi chắc.

Vu Chính: Nếu một ngày nào đó Châu Dị có lỗi với cô, tôi chắc chắn sẽ giết cậu ta.

Khương Nghênh: Không cần.

Có lẽ là bởi vì lúc nhỏ Khương Tân Viễn có quá nhiều ảnh hưởng với cô, Khương Nghênh luôn cho rằng bản tính của con người là hay thay đổi.

Khi một người yêu bạn, mà yêu bạn thật lòng, dù bạn có giày vò bạn thế nào thì người ấy vẫn yêu bạn.

Khi một người không yêu bạn, anh ta thực sự không yêu bạn, cho dù bạn có giết anh ta, anh ta cũng sẽ không yêu bạn.

Sau khi gửi tin nhắn cho Vu Chính, Khương Nghênh đứng dậy pha một tách cà phê.

Uống được nửa ly cà phê, Khương Nghênh nhấc điện thoại và gửi tin nhắn cho Thiệu Hạ: Cô đến ngân hàng lấy sao kê của cô trong vòng hai năm qua đi.

Thiệu Hạ: Trưởng phòng Khương, để làm gì vậy?

Khương Nghênh: Sau khi lấy về thì cô đăng lên weibo của mình, chỉ cần chụp ảnh là được, có hình ảnh về thu nhập và chi tiêu chính của mình là được.

Thiệu Hạ: Vâng.

Kể từ khi xảy ra chuyện với Chúc Kha lần trước, Thiệu Hạ vẫn luôn nghe theo lời Khương Nghênh.

Về cơ bản, cô sẽ làm bất cứ điều gì Khương Nghênh yêu cầu cô ấy làm, cho dù cô ấy không hiểu ý định của Khương Nghênh, cô ấy cũng sẽ không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.

Nhìn thấy Thiệu Hạ trả lời, Khương Nghênh mở điện thoại, uống một tách cà phê rồi tan làm.

Khương Nghênh ra khỏi văn phòng, đi thang máy xuống bãi đậu xe ngầm, cô lấy chìa khóa ra, đang định mở cửa thì sau lưng cô có một giọng nói rụt rè truyền đến.

"Khương Nghênh."

Khương Nghênh nghe thấy tiếng động quay người lại, Mạnh Nhuế đang đứng cách đó không xa, mặc một chiếc áo khoác len cashmere màu xanh đậm, trông khá gầy.

Khương Nghênh quay người lại, trên mặt mang theo nụ cười, bình tĩnh nói:

"Chị dâu."

Mạnh Nhuế mím chặt môi khi nghe thấy Khương Nghênh gọi mình là "chị dâu", một lúc sau, trên môi cô nở một nụ cười khổ:

"Đừng gọi tôi là chị dâu nữa. Tôi và Châu Diên đã ly hôn."

Khương Nghênh giả vờ như không biết: "Hả?"

Mạnh Nhuế hít sâu một hơi, chuyển chủ đề thay vì tiếp tục nói:

"Khương Nghênh, cô có thể giúp tôi một việc được không?"

Khương Nghênh cười xa cách, không trả lời.

Mạnh Nhuế tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Khương Nghênh, hạ giọng nói:

"Tôi sẽ không để cô giúp tôi không công. Tôi có thể nói cho cô biết một bí mật về nhà họ Châu."

Khương Nghênh nói:

"Mạnh Nhuế, nếu tôi là cô, tôi chắc chắn sẽ không níu kéo sau khi mãi mới thoát ly khỏi vũng bùn nhà họ Châu.”

Mạnh Nhuế thở dài:

"Tôi hiểu ý của cô."

Khương Nghênh im lặng.

Mạnh Nhuế nhẹ giọng nói:

“Tôi chỉ không muốn nợ anh ấy điều gì thôi.”

Có thể tưởng tượng Mạnh Nhuế đang nói tới ai.

Khương Nghênh chưa bao giờ tò mò về chuyện của người khác, vì vậy cô không có ý định hỏi chuyện trước đây của cô ấy và Châu Diên.

Mạnh Nhuế nói xong, thấy ánh mắt Khương Nghênh khá bình thản, cô mím môi nói:

"Mối quan hệ giữa người với người trong nhà họ Châu rất phức tạp, tôi cũng không phân biệt được rồi cuộc cô cùng phe với ai, nhưng tôi biết cô bất hòa với Lục Mạn.”

Khương Nghênh vẻ mặt lạnh lùng nói:

"Cô đoán sai rồi."

Mạnh Nhuế sửng sốt:

"Sao có thể như vậy? Rõ ràng tôi nghe được Lục Mạn và Châu Diên nói..."

Mạnh Nhuế nói xong lại im lặng, khó tin nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh giả vờ thừa dịp hỏi:

“Cô nghe thấy Lục Mạn và Châu Diên nói gì?”

Mạnh Nhuế hít sâu một hơi, cho rằng Khương Nghênh thật sự không biết gì cả, lắc đầu:

"Không có gì."

Khương Nghênh vẻ mặt phức tạp nhìn Mạnh Nhuế, biết cô sẽ không nói thêm gì nữa, bèn cười nói:

"Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước."

Mạnh Nhuế thản nhiên đáp:

"Vâng."

Khương Nghênh xoay người lên xe rời đi, xe chạy được một đoạn ngắn, nhìn qua gương chiếu hậu nhìn Mạnh Nhuế, Khương Nghênh tìm số điện thoại của Cát Châu rồi bấm số.

Chờ điện thoại kết nối, Khương Nghênh nhếch môi hỏi:

"Hiện tại có tiện không?"

Cát Châu cười vui vẻ đáp lại:

"Tiện, tôi đang ở trại trẻ mồ côi. Có chuyện gì chị cứ nói đi."

Khương Nghênh:

“Mạnh Nhuế vừa rồi tới tìm tôi, nói cô ta biết một bí mật của Châu gia, cậu nghĩ cách moi ra từ miệng cô ta đi.”

Cát Châu đùa:

"Sao cô ta lại đi tìm chị?”

Khương Nghênh cười nói:

"Có lẽ cô ta cảm thấy cậu không đáng tin cậy lắm, mặc dù làm việc cho cậu, nhưng lúc nào cô ta vẫn luôn cảnh giác cậu."

Cát Châu cười lạnh nói:

“Cô ta đúng là mù quáng, trong trò chơi này của Châu gia, tôi mới là người đáng tin cậy nhất.”

Nói xong, Cát Châu hắng giọng nói:

"Mày chị này, Châu Kỳ được Châu Diên đưa về quê rồi."

Khương Nghênh đáp:

"Ừ, có thể đoán được."

Cát Châu:

“Dù sao cũng là em gái ruột của mình, mình đã cùng đường rồi, nhưng vẫn muốn bảo vệ em gái bình an.”

Khương Nghênh nói hờ hững:

"Châu Diên nhân đạo hơn Lục Mạn.”

Nghe vậy, Cát Châu trầm mặc một lát, nói đùa:

“Anh ta có nhân tính như vậy, liệu chị có thể tha cho anh ta không?”

Xe Khương Nghênh đã đến Thủy Thiên Hoa Phủ, đỗ xe và nói không chút do dự:

"Không, tôi sẽ không tha cho Lục Mạn, dù cho có đối đầu với anh ta, diệt cỏ không tận gốc thì nó sẽ mọc lại thôi.”

Cát Châu cười lạnh nói:

“Chỉ có thể trách anh ta đầu thai nhầm thôi.”

Sau khi cúp điện thoại với Cát Châu, Khương Nghênh mở cửa xuống xe, chưa đi được hai bước, cô đã nghe thấy giọng nói tức giận của chị Trương từ phòng khách truyền đến:

“Sao bà lại thế này? Tôi đã bảo bà rồi mà, ở đây không chào đón bà.”