Chương trình muốn tận thu tối đa lợi nhuận nên chọn cách phát sóng trực tiếp.
Khán giả không nhận ra Khương Nghênh, nhìn thấy phản ứng của sáu người kia bèn bắt đầu sôi nổi bình luận trực tiếp trên video.
[Chị gái đó là ai? Sao họ đều đứng lên vậy?]
[A… Tôi nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Lục Hành nhà tôi rồi.]
[Anh Kinh Nguyên nhà tôi cũng vậy.]
Sáu người đều biết Khương Nghênh, đứng lên rồi không biết nên chào hỏi thế nào.
Cũng không khó đoán, lúc này Khương Nghênh xuất hiện ở đây chắc chắn chính là một người bình thường, người thứ bảy. Nhưng Khương Nghênh có sẳn lòng xuất hiện trước mặt mọi người với thân phận thực sự hay không thì họ không chắc.
Khương Nghênh nhìn thấy vẻ mặt của mọi người thì chợt hiểu, cô chủ động mở miệng:
“Chào mọi người, tôi là Khương Nghênh, Trưởng phòng Quan hệ công chúng của Châu Thị Media.
Khương Nghênh vừa dứt lời, Kinh Nguyên vội vàng tiếp lời.“Trưởng phòng Khương, chị cũng đến tham gia chương trình à?”
Khương Nghênh cười gật đầu.
“Trong thời gian này mọi người cứ gọi tên tôi đi.”
[Lúc nãy tôi có nghe nhầm không vậy? Trưởng phòng Quan hệ công chúng của Châu Thị Media?]
[Người bình thường này cũng có đẳng cấp hơi cao rồi đó. Cảm giác như muốn lấn lướt nghệ sĩ rồi đó.]
[Nhưng trông Khương Nghênh này xinh đẹp thật đó. Người của công ty truyền thông đều đẹp vậy sao?]
Khương Nghênh ngồi xuống, không khí ngại ngùng hơn ban nãy khá nhiều.
Ngay cả Kim Bối, người lúc nãy nói không ngớt từ lúc mới vào cũng ngồi ngay ngắn, tuy tay vẫn đang cầm hạt dưa nhưng không dám cắn.
Trong sáu người thì Lục Hành bình tĩnh nhất. Anh đứng lên rót cho Khương Nghênh cốc nước, đưa cho cô, cười nói:
“Khương Nghênh, cô yêu bao giờ chưa?”
Khương Nghênh nhận lấy cốc nước, trả lời.“Chưa bao giờ.”
Lục Hành:
“Cô xinh như vậy mà không có ai theo đuổi sao?”
Khương Nghênh cong vành môi:“Có lẽ là vì mọi người nghĩ tôi khó gần.”
Lục Hành lịch sự tiếp lời.
“Đâu có, có lẽ là mọi người hiểu sai về nghề nghiệp của cô.”
Khương Nghênh mỉm cười:“Chắc vậy.”
Có Lục Hành dẫn dắt, những người còn lại cũng bắt đầu bắt chuyện với Khương Nghênh.
Tuy bình thường trong công việc, Khương Nghênh có vẻ mạnh mẽ dứt khoát, nhưng trong chương trình, Khương Nghênh lại cực kỳ dễ nói chuyện.
Khương Nghênh mấp môi uống nước rồi nhìn Kim Bối, cô cười nói:
“Tôi còn nhớ cô, cách đây ít lâu cô từng quay quảng cáo kẹo cho trẻ em, rất đáng yêu, rất hợp với cô.”
Kim Bối nghe nói, đôi mắt sáng lên, cô dịch người đến gần Khương Nghênh nói với vẻ kích động.“Chị Khương Nghênh, chị từng xem quảng cáo của em thật à?”
Khương Nghênh.
“Tôi xem thật mà.”
Kim Bối vui vẻ.“Không ngờ là chị lại chú ý đến hạng lót đường cò con như em.”
Khương Nghênh cười hiền.
“Người có tiềm lực, dù là ở hạng nào cũng tỏa sáng. Sau này cô chắc chắn sẽ càng lúc càng tốt.”
Khen Kim Bối xong, Khương Nghênh lại dời mắt sang Thiệu Hạ ít nói nhất ngồi bên cạnh mình.“Có phải phim mới của cô gần đây sắp lên sóng không? Sao cô không nhân cơ hội đi show tuyên truyền một chút cho phim mình?”
Thiệu Hạ không ngờ Khương Nghênh lại chú ý đến cô, cô trước giờ đều là kiểu im lặng không nói gì. Tuy mọi người công nhận cô có năng lực, nhưng vì cô không biết cách xử lý các mối quan hệ xung quanh nên không được yêu thích trong công ty.
Ngay cả lần này đến tham gia show, cũng đều là quản lý cô xin xỏ lãnh đạo công ty mãi mới được.
Thiệu Hạ ngẩng lên, giọng nói có chúng khô khốc.
“Tôi chỉ là nữ phụ thôi.”
Khương Nghênh cười dịu dàng.“Tôi từng có dịp xem qua kịch bản đó rồi. Vai phụ đó của cô rất hay. Lại thêm tính cô vốn rất vững chãi, trầm ổn nên khi diễn vai đó sẽ được thêm điểm.
Thiệu Hạ siết chặt tay.
“Cảm ơn chị.”
Khương Nghênh:“Tôi chờ cô gia nhập vào hàng nữ phụ xuất sắc năm nay.”
Thiệu Hạ nhìn lại Khương Nghênh, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Khương Nghênh cười chân thành.
“Sẽ đó.”
[Rốt cuộc Khương Nghênh này là thần tiên tỉ tỉ nào vậy? Cũng quá tốt rồi.]
[Đúng đó! Đúng đó! Ngay cả Thiệu Hạ mà cô ấy cũng chú ý đến, bình thường Thiệu Hạ tham gia show chẳng mấy thích nói.]
[Cô ấy còn giúp Thiệu Hạ tuyên truyền phim mà không hề đổi sắc. Không hổ là người phụ nữ xuất thân từ phòng quan hệ công chúng. Quá đỉnh rồi!]
[Cô ấy rất biết chăm sóc người khác! Fan thôi! Fan thôi!]
Sau vài lượt giao lưu, mọi người đều nhận ra Khương Nghênh không hề cố tình tỏ vẻ làm cao. Vẻ mặt của sáu người dần dần thoải mái.
Kim Bối chớp mắt nhìn Khương Nghênh.“Chị Khương Nghênh, chị có biết còn một người bình thường khác là ai không?”
Khương Nghênh:
“Tôi không biết.”
Kim Bối:“Tôi chỉ biết là người nam thôi, còn không biết có đẹp trai hay không.”
Khương Nghênh uống nước, chỉ cười mà không nói.
Trên đường đến tham gia, Khương Nghênh đã tìm hiểu đại khái về sáu nghệ sĩ tham dự lần này.
Kim Bối vô tâm vô tư, nghe nói điều kiện gia đình không tệ, vào showbiz để chơi là chính.
Thiệu Hạ không thích nói, nhưng diễn xuất và nhân phẩm thì không có gì để chê.
Lạc Hàm thuộc mẫu kiêu ngạo, nghe nói là bạn thân của Quan Luy. Hai hôm trước, hai người còn cùng nhau livestream.
Còn về ba nghệ sĩ nam, Kinh Nguyên thì cô đã tiếp xúc từ lâu, Lục Hành và Chúc Kha đều lớn hơn Kinh Nguyên hai tuổi. Hai người đều đi theo con người người đàn ông ấm áp lịch sự.
Về tổng thể thì sáu người đều không phải là loại sẽ gây ra chuyện gì đó.
Khương Nghênh vừa uống nước vừa suy nghĩ xem vào ngày thứ mấy thì rút khỏi chương trình thích hợp. Một bóng người cao lớn chợt xuất hiện ngay cửa. Theo sau là Trợ lý Trần đang vác thùng hành lý.
Nếu sáu người này đã kinh ngạc khi Khương Nghênh xuất hiện, thì lúc này gần như là tức thở.
Sáu người nhìn Châu Dị, quên luôn cả đứng, vẫn là Kim Bối bị hốt hoảng đến mức nắm vạt áo Khương Nghênh, khiến Khương Nghênh bừng tỉnh. Khương Nghênh vội bước đến chào hỏi.
“Sếp Châu.”
Châu Dị chớp mắt, miệng nở nụ cười phong lưu:“Chào mọi người.”
[Ui trời! Ui trời! Châu Dị! Người bình thường thứ hai lại là Châu Dị!]
[Chị em lầu trên, làm ơn cho tôi biết Châu Dị là ai vậy? Cái tên nghe quen ghê!]
[Châu Dị, CEO của Châu Thị Media đó! Tuy người đó không phải là nghệ sĩ, nhưng đó là Châu Dị, truyền thuyết của cả showbiz.]
[Ui cha! Chương trình này định làm quái gì vậy?]
[Ha ha ha… Chỉ có mình tôi cảm thấy buồn cười à? Sáu nghệ sĩ này rõ ràng là đến tham gia show tình cảm, bây giờ CEO với lại Trưởng phòng Quan hệ công chúng cũng chen vào, cứ như sáu người họ đến phỏng vấn xin việc vậy.]
[Ha ha ha… Đúng rồi đó!]
Khương Nghênh dứt lời, những người còn lại cũng tỉnh ra. Vội vàng bước lên chào Châu Dị.
Lạc Hàm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đỏ mặt.
“Sếp Châu, không phải anh là người thường thứ hai đó chứ? Anh cũng đến tham gia chương trình xem mắt à?”
Châu Dị cười, giọng trầm ấm:“Sao chứ? Lẽ nào tôi không xứng yêu đương?”
[Ha ha ha… Sếp Châu, anh không xứng.]
[Người đàn ông này biết cách tán ghê.]
[Sếp Châu của mình xứng mà! Cực xứng! Nếu như Sếp Châu ép mình vào giới giải trí, thì làm gì còn có chuyện cho mấy nghệ sĩ nam đó!]
Châu Dị dứt lời, Lạc Hàm đỏ mặt không nói gì nữa.
Châu Dị bước đến ngồi trên sô pha đối diện với Khương Nghênh, hơi mở rộng đùi, vừa khéo ép vào đùi Khương Nghênh.
Khương Nghênh đưa mắt nhìn anh: “???”
Châu Dị với vẻ mặt bình thản lấy đùi mình cạ vào người cô, nói với những người đối diện.
“Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”