Vưu Vật

Chương 383: Có anh là điều may mắn của em



Khúc Tích nói xong, tim Bùi Nghiêu đập như sấm.

Một giây tiếp theo, Khúc Tích tiến lên, đặt tay lên cổ Bùi Nghiêu, cười tinh nghịch:

“Anh cảm động lắm à?”

Cổ họng của Bùi Nghiêu có chút nhồn nhột:

"Không có."

Khúc Tích:

“Tôi không tin.”

Bùi Nghiêu rũ mắt nhìn Khúc Tích, trầm mặc một lát, trầm giọng nói:

“Cô uống nhiều quá rồi.”

Khúc Tích mím môi cười, nhếch đôi môi đỏ mọng, vừa định nói chuyện thì điện thoại di động của Bùi Nghiêu vang lên.

Bùi Nghiêu liếc nhìn Khúc Tích, cau mày lấy điện thoại di động từ trong túi ra, khi nhìn thấy cuộc gọi video từ Châu Dị, lông mày anh giật giật.

Khúc Tích nghiêng đầu nhìn Bùi Nghiêu, nửa say nửa mê hỏi:

"Ai vậy?"

Bùi Nghiêu cảm thấy áy náy và khó chịu nên đưa tay kéo tay Khúc Tích đang đặt trên cổ mình ra, mở cửa bước xuống xe, nhấn nút trả lời.

Trong video, Châu Dị trông như vừa mới tắm, bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tóc vẫn còn ướt.

Châu Dị:

“Ông đến nhà rồi à?”

Bùi Nghiêu trả lời không tự tin:

"Đến rồi.”

Châu Dị im lặng vài giây, nheo mắt lại:

"Ông chuyển nhà à?"

Bùi Nghiêu lơ đãng nói:

"Hả?"

Châu Dị nói đùa, sờ hộp thuốc lá ở đầu giường, cắn một điếu lên khóe môi không châm lửa:

“Ngoại ô về đêm thật đẹp.”

Bùi Nghiêu: "..."

Điều đáng sợ nhất là sự tĩnh lặng đột ngột trong không khí.

Bùi Nghiêu không nói gì, Châu Dị chỉ nhìn chằm chằm anh, vừa cười vừa rít thuốc.

Bùi Nghiêu bị Châu Dị nhìn chằm chằm, ho khan hai tiếng:

“Tôi ra ngoại ô có việc đột xuất.”

Châu Dị nói:

"Thật sao? Tôi tưởng ông đã lừa một cô gái say rượu nào đó đi thuê phòng. Ông sợ gặp phải người quen trong thành phố."

Bùi Nghiêu:

"Tôi là loại người đó?”

Châu Dị:

“Biết người, biết mặt, không biết lòng”.

Châu Dị vừa nói xong, Bùi Nghiêu đang muốn phản bác thì giọng nói của trợ lý đột nhiên từ phía sau vang lên:

"Sếp Bùi, phòng của sếp Khúc đã chuẩn bị xong rồi."

Bùi Nghiêu: "..."

Châu Dị trêu chọc:

"Sếp Khúc?"

Bùi Nghiêu cảm thấy mình hiểu rõ thế nào là chết ngay tại trận.

Khóe môi Bùi Nghiêu nhếch lên:

"Không phải như ông nghĩ đâu."

Châu Dị cười nửa miệng nói:

"Tôi đang nghĩ gì chứ?"

Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi, không trả lời Châu Dị, quay đầu nhìn trợ lý đang đi về phía mình, mắng:

"Phòng đã chuẩn bị xong, thì cậu đỡ cô ấy chứ nói với tôi làm gì?"

Trợ lý: “…”

Bùi Nghiêu:

"Cậu còn đứng đờ ra đó làm gì? Đỡ cô ấy vào!”

Trợ lý:

"Vâng, thưa sếp."

Sau khi trợ lý nói xong, anh ta đi về phía bãi đậu xe.

Nhìn thấy trợ lý chuẩn bị đi lên xe, Bùi Nghiêu đột nhiên cau mày, nói với vẻ không tự nhiên:

"Đừng đỡ cô ấy nữa, gọi hai người phục vụ đi."

Nói xong, Bùi Nghiêu lại bổ sung thêm:

"Nữ ấy.”

Trợ lý: “…”

Nhìn ánh mắt bối rối của trợ lý, Bùi Nghiêu nói:

"Tôi làm việc này là muốn tốt cho cậu, bạn gái cậu như hũ giấm chua, nếu để cô ấy biết cậu đỡ phụ nữ, liệu cậu có yên ổn nổi không?”

Trợ lý:

"Cảm ơn sếp Bùi."

Trợ lý nói xong xoay người đi vào khách sạn, một lúc sau, phía sau có hai cô phụ vụ đi ra.

Hai người phục vụ đỡ Khúc Tích xuống xe, cẩn thận đỡ cô lên bậc thang vào khách sạn.

Bùi Nghiêu nhìn theo, hất cằm với trợ lý nói:

"Cho bọn họ tiền boa, để bọn họ trông giúp buổi tối."

Trợ lý:

"Vâng, thưa sếp.”

Sau khi sắp xếp cho Khúc Tích xong, Bùi Nghiêu xoay người lên xe, nhìn thấy vẫn chưa cúp máy với Châu Dị, nói với vẻ bực bội:

"Ông có chuyện gì?”

Châu Dị trêu chọc:

“Không có gì, tôi đang trông chừng ông.”

Bùi Nghiêu dựa vào ghế:

"Để làm gì?"

Châu Dị:

“Dù sao Khúc Tích cũng là bạn thân nhất của Nghênh Nghênh. Tôi phải đề phòng ông bẻ hoa bắt bướm.”

Khóe môi Bùi Nghiêu nhếch lên:

"Còn không biết là ai bẻ ai."

Châu Dị nói:

"Đó là quyền riêng tư của ông, ông không cần phải nói chi tiết cho tôi, hôm nay tôi vô tình nhìn thấy, không thể giả vờ như không nhìn thấy được. Còn riêng tư thì hai người ai bẻ ai cũng được.”

Bùi Nghiêu liếc Châu Dị, ném điện thoại sang một bên:

“Muốn thì ông cứ xem.”

Xe chạy chậm rãi, Bùi Nghiêu nhắm mắt ngủ một giấc.

Những gì Khúc Tích vừa nói đột nhiên hiện lên trong đầu anh.

- Anh vẫn không thích tôi à?

- Tốt nhất là anh nên suy nghĩ kỹ, chứ qua khỏi cái thôn này…

- Qua khỏi cái thôn này thì tôi… tôi sẽ chờ anh ở thôn kế tiếp.

Bùi Nghiêu đột nhiên mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại vẫn sáng đèn:

“Châu Nhỏ.”

Châu Dị cười trong miệng:

"Sao vậy?"

Bùi Nghiêu:

“Tôi nghi ngờ Khúc Tích thực sự thích tôi, nhưng cô ấy xấu hổ quá không dám nói thẳng ra.”

Châu Dị dừng lại mấy giây, cười lớn:

"Đầu óc ông nhảy hơi nhanh!"

Bùi Nghiêu:

“Ông có nghĩ rằng có khả năng ban đầu cô ấy chỉ muốn trêu chọc tôi, nhưng sau khi thân thiết với cô ấy, cô ấy nhận ra tôi quả thực là một người rất tốt, sau đó cô ấy lại lậm quá sâu không thoát ra được?”

Châu Dị: "..."

Bùi Nghiêu thở dài và tự nhủ:

"Không phải là không thể."

Châu Dị cười nhỏ:

"Ông Bùi, ông hãy tự hỏi mình, nếu ông là con gái thì ông có sẳn lòng hẹn hò với mình không?”

Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu rơi vào trầm tư.

Vài giây sau, Châu Dị vừa cho rằng câu hỏi của mình đã khiến Bùi Nghiêu bị đả kích, thì Bùi Nghiêu trả lời rất nghiêm túc:

"Nghĩ thôi cũng không dám nghĩ, làm gì có điều may mắn đó."