Vưu Vật

Chương 406: Nội ứng



Nhìn vào đôi mắt mong đợi của Bùi Nghiêu, Châu Dị nhếch môi mỏng, thốt ra hai chữ:

"Giả đó.”

Bùi Nghiêu: "..."

Khi đó, Khương  Nghênh từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm trần nhà thở hổn hển, hồi lâu mới bình tĩnh lại, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt hoảng hốt.

Lúc này, bầu trời Bạch Thành đã có dấu hiệu sáng dần, ánh nắng mơ hồ xuyên qua tầng mây.

Khương Nghênh nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn tỉnh ngủ.

Vừa rồi cô mơ thấy Thiệu Hạ và Lục Vũ người đầy máu.

7 giờ 30 sáng.

Khương  Nghênh đang ngồi ở phòng khách ăn sáng, Kiều Nam đột nhiên gọi điện.

Khương  Nghênh cầm điện thoại, nhấn trả lời:

"A lô, Kiều Nam."

Giọng điệu Kiều Nam không rõ là đang vui hay bối rối:

“Chị Khương, sếp Vương của Y5 đột nhiên đến đồn cảnh sát đầu thú.”

Khương Nghênh nghe xong dừng lại một chút, sau đó đưa tay lấy khăn giấy lau khóe miệng:

"Cái gì?"

Kiều Nam:

"Mới hôm nay truyền ra tin tức Tổng giám đốc Y5 đến đồn cảnh sát đầu thú, một mình nhận hết trách nhiệm."

Khương  Nghênh:

"Cô chắc chắn chứ?"

Kiều Nam khẳng định:

“Em chắc, cảnh sát cũng đã ra tuyên bố xác nhận.”

Khương  Nghênh nghi ngờ, nhưng không nói gì:

"Được rồi, tôi hiểu rồi."

Kiều Nam qua điện thoại hỏi:

“Vậy giờ có phải là lúc nên bảo Vệ Tiêu đưa ra lời xin lỗi hay gì đó không?”

Khương  Nghênh dựa vào chỗ ngồi nói:

"Được rồi, ngôn từ chân thành một chút."

Kiều Nam:

"Đã hiểu."

Sau khi cúp điện thoại với Kiều Nam, Khương  Nghênh khẽ cau mày.

Cô mới gặp Vương Chí Dũng ngày hôm qua, và cô rất chắc chắn rằng Vương Chí Dũng hoàn toàn không có ý định tự thú.

Vương Chí Dũng thậm chí còn đe dọa cô: Chặn đường tài lộc cũng như là giết cha mẹ của họ.

Làm sao một người yêu tiền như mạng sống và khao khát tìm cho mình một lối thoát lại có thể vô cớ tự thú?

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Khương  Nghênh, Tô Dĩnh ngồi đối diện cô đẩy nửa ly nước trái cây nhỏ cho cô, hỏi:

"Công ty xảy ra chuyện gì à?"

Khương  Nghênh định thần lại, cầm cốc nước trái cây lên uống một ngụm, sợ Tô Dĩnh lo lắng, cười nói:

"Không có việc gì ạ.”

Tô Dĩnh:

“Phải chú ý kết hợp nghỉ ngơi.”

Khương  Nghênh: "Dạ."

Khương  Nghênh nói xong, cô đặt ly nước trái cây rỗng lên bàn ăn, mỉm cười nhìn Tô Dĩnh:

"Dì ơi, chú Bùi nói cuối tuần chú ấy họp lớp, hỏi cô có thời gian đi cùng chú ấy không."

Nghe Khương  Nghênh nói, Tô Dĩnh mặt đột nhiên đỏ lên:

"Không, dì không có thời gian."

Khương  Nghênh biết Tô Dĩnh đang nghĩ gì và cũng biết sự lo lắng của dì nên an ủi:

"Chỉ là buổi họp lớp bình thường mà thôi."

Tô Dĩnh đổi chủ đề:

"Cháu no chưa?"

Khương  Nghênh trả lời:

"Rồi ạ."

Tô Dĩnh đứng dậy, lúng túng dọn bàn rồi đi tới đi lui vào bếp.

Khương  Nghênh đứng lên phụ giúp, sau khi Tô Dĩnh bỏ bát đĩa và đũa vào máy rửa chén, cô cố ý nói:

"Dì, nếu dì không muốn đi, cháu sẽ giúp dì nói với chú Bùi."

Tô Dĩnh lo lắng Khương  Nghênh sẽ nhận ra gì đó nên không dám nhìn cô: "Ừ."

Khương  Nghênh nhớ tới lời Châu Dị nói với cô đêm qua, vừa bước ra khỏi bếp vừa nói:

"Chú Bùi thực ra rất đáng thương, dù có nhà, có xe, sự nghiệp thành đạt nhưng chú vẫn luôn là người bị các bạn cười nhạo mỗi khi tham gia họp lớp hàng năm.”

Tô Dĩnh cau mày ở phía sau Khương  Nghênh:

"Tại sao bạn học cũ lại chế nhạo anh ấy?"

Khương  Nghênh quay người lại, nghiêm túc nói:

“Nghe nói chú bị cười nhạo vì không có bạn gái.”

Tô Dĩnh thấp giọng lẩm bẩm:

"Dì tưởng chỉ có những nơi hẻo lánh như chúng ta mới phong kiến hơn. Thì ra các thành phố lớn cũng như vậy..."

Khương Nghênh nghe rõ những lời của Tô Dĩnh, nhưng cô vờ như không nghe thấy, cô nói tiếp:

“Bây giờ cháu sẽ gọi điện cho chú Bùi, bảo chú ấy nghĩ ra biện pháp khác, vốn dĩ chú ấy nghĩ là giúp dì trị khỏi chân thì dì cũng nể mặt chú ấy một chút.”

Khương  Nghênh vừa nói vừa đi đến bàn ăn cầm điện thoại di động lên, giả vờ gọi cho chú Bùi.

Tô Dĩnh thấy thế, vội vàng bước tới, nắm lấy cánh tay Khương  Nghênh, không tự nhiên nói:

“Dì sẽ đi.”

Khương  Nghênh cười nói: "Hả?"

Tô Dĩnh buông tay Khương Nghênh, có chút do dự xoa xoa tạp dề trước mặt:

"Anh ấy giúp dì chữa lành chân, cũng giúp dì phục hồi miễn phí, việc này dì nên giúp."

Khương  Nghênh:

"Dì, chúng ta nên nhìn về phía trước, cháu mong là dì hạnh phúc.”

Sau khi ra khỏi Thủy Thiên Hoa phủ, Khương  Nghênh lái xe tới công ty.

Trên đường đi, nỗi bất an trong lòng Khương Nghênh càng ngày càng mãnh liệt.

Khi xe đến công ty, Khương Nghênh nhặt chiếc điện thoại di động ném trên bộ điều khiển trung tâm và gửi tin nhắn cho Cát Châu: Cậu đến chưa? Tìm thấy Lục Vũ chưa?

Tin nhắn được gửi đi nhưng Cát Châu không trả lời.

Hơn mười phút sau, ngay lúc Khương  Nghênh đang nghe điện thoại, chuẩn bị mở cửa bước xuống xe thì có tin nhắn từ Cát Châu gửi về: Tôi cảm thấy mình giống như một chiếc dùi cui vàng.

Khương  Nghênh: Cái gì?

Cát Châu: Những người khác trêu khỉ, tôi bị khỉ trêu.

Khương  Nghênh nhìn tin nhắn khó hiểu của Cát Châu, ngón tay di chuyển, muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Cát Châu gửi tin nhắn thứ ba: Mạnh Nhuế là người của Nhiếp Chiêu.