Vưu Vật

Chương 415: Bám đuôi



Cát Châu không suy nghĩ nhiều mà trả lời thẳng: Đi.

Sau khi trả lời tin nhắn, Cát Châu hồi lâu không thể bình tĩnh lại.

Anh đã hỏi bấy lâu nay và cuối cùng cũng nhận được tin tức.

Cát Châu siết chặt điện thoại di động, lo Tiểu Cửu phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ, nhếch môi, tiếp tục nói nhảm:

“Anh Cửu, trực giác của anh có thể không chính xác, để tôi nói cho anh biết, các cô bé thời nay thích phong cách của tôi."

Vẻ mặt Tiểu Cửu không chút biểu cảm:

"Cậu thuộc kiểu gì? Eo thon, chân dài, da trắng?"

Cát Châu không ngờ Tiểu Cửu lại nói ra lời như vậy, anh sửng sốt rồi cười lớn:

"Không phải sao? Chẳng phải là rất đáng yêu ư?"

Tiểu Cửu:

“Cô Lương Tử Thư lần trước đi xem mắt cậu không thích cậu còn gì.”

Cát Châu: "..."

Tiểu Cửu:

“Còn coi cậu là điếm đực.”

Cát Châu: "..."

Tiểu Cửu:

“Còn muốn chơi cậu xong rồi giao cậu cho các chị em khác.”

Cát Châu: "..."

Cát Châu cho rằng Tiểu Cửu có thể sống đến từng này quả là kỳ tích.

Với cái miệng của anh ta, nếu anh ta ở trong trại trẻ mồ côi của họ, anh ta sẽ bị đánh chết.

Cát Châu nghẹn lời trước những gì Tiểu Cửu nói.

Tiểu Cửu thấy anh nhìn mình chằm chằm một lúc, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn:

"Cậu muốn đơn đấu với tôi?"

Cát Châu hít sâu một hơi:

“Tôi không muốn.”

Cát Châu: Nhịn, như người ta thường nói, nếu bạn có thể chịu đựng được những gì người khác không thể chịu đựng được, bạn sẽ trở thành một vĩ nhân trong tương lai. Mười năm giấu kín, nhưng một khi đã ra tay, có thể khuấy động quỷ thần.

Cát Châu đang âm thầm an ủi mình thì nhìn thấy Châu Dị và Khương Nghênh xuống xe đi về phía mình.

Châu Dị:

“Vào nói chuyện đi.”

Châu Dị nói xong liền bước vào khách sạn, lấy một căn phòng.

Mấy phút sau, mọi người ngồi trong phòng Châu Dị nhìn nhau.

Châu Dị không còn hút thuốc lá nữa, thỉnh thoảng lại nghiện thuốc lá, nhai vài miếng kẹo cao su.

Châu Dị ngồi ở bên cạnh Khương Nghênh, hai chân dang rộng tự nhiên, một tay đặt lên thành ghế sofa, một tay đặt lên eo Khương Nghênh, trầm giọng nói:

“Có tin tức gì về Lục Vũ không? "

Tiểu Cửu:

“Vẫn chưa.”

Cát Châu:

“À, không.”

Tay Châu Dị đặt lên tay vịn, gõ vài cái tùy tiện mà không phát ra âm thanh nào.

Khi Châu Dị đặt câu hỏi, ánh mắt của Khương Nghênh luôn rơi vào Cát Châu.

Cát Châu cảm thấy không thoải mái với ánh mắt của cô, chỉ quay đầu lại nhìn Tiểu Cửu.

Bắt đầu từ mái tóc của Tiểu Cửu nhìn xuống chân.

Sau đó, lại nhìn lên từ đôi chân.

Cuối cùng đi đến kết luận: Người này tuy miệng và tay đều đáng ăn đấm, nhưng xét về ngoại hình thì thực sự không có gì để nói.

Châu Dị nói xong, ánh mắt quét qua Cát Châu cùng Tiểu Cửu, bàn tay đặt trên eo Khương Nghênh siết chặt:

"Vợ, không hỏi ra được gì.”

Khương Nghênh hơi mím môi, im lặng.

Châu Dị hạ giọng nói:

“Có lẽ Cát Châu biết gì đó, nhưng không muốn nói ra. Về phần Tiểu Cửu, hoặc là bị Cát Châu giấu kín, hoặc là vì Cát Châu có mặt nên không muốn nói. "

Khương Nghênh: "Ừ."

Châu Dị:

"Đã muộn rồi, để họ đi nghỉ ngơi đi!"

Khương Nghênh: "Được."

Khương Nghênh nói xong, nhìn Cát Châu thật lâu, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Khương Nghênh vừa bước đi, ánh mắt đang dán chặt vào Tiểu Cửu của Cát Châu lập tức biến mất, anh đưa tay gãi tai nói:

“Cậu hai, nếu không có chuyện gì, tôi và anh Cửu đi nghỉ trước, mệt cả ngày rồi.”

Châu Dị cười nửa miệng:

"Đi đi."

Châu Dị nói xong, Cát Châu đứng dậy đi ra cửa.

Tiểu Cửu đứng yên, anh nhận ra Châu Dị có chuyện muốn nói với mình.

Cát Châu đi được mấy bước, quay đầu nghi ngờ liếc nhìn Tiểu Cửu:

“Anh Cửu, anh không đi sao?”

Tiểu Cửu:

"Tôi có việc phải làm."

Cát Châu:

“Được, vậy tôi đi đây.”

Cát Châu nói xong liền bước đi.

Cát Châu vừa rời đi, Tiểu Cửu liền đi tới trước mặt Châu Dị mấy bước, nói:

"Sếp Châu."

Châu Dị uể oải dựa vào ghế sô pha, cười nói:

“Cát Châu có chuyện gì đó.”

Tiểu Cửu đáp:

"Tôi biết."

Châu Dị nghe vậy nhướng mày:

"Cậu biết được những gì? Nói xem!”

Tiểu Cửu:

"Có một địa điểm đấu quyền Anh phi pháp ở Phong Nguyệt Trường. Có lẽ Lục Vũ được giấu ở đó."

Châu Dị:

"Các cậu tìm hiểu bao nhiêu ngày rồi, có biết vị trí cụ thể không?”

Tiểu Cửu thành thật lắc đầu:

"Tôi không biết, nhưng Cát Châu có lẽ là biết."

Châu Dị cười nhẹ:

“Xem ra hai ngày nay cậu và Cát Châu rất hòa hợp.”

Tiểu Cửu nghĩ đến sự tiếp xúc giữa hai người trong những ngày qua, cau mày, như thể có hơi trái với lương tâm:

"Cũng tạm."

Châu Dị trầm ngâm nhìn Tiểu Cửu, sau đó nói:

"Dạo này, cậu hãy để mắt tới Cát Châu. Tốt nhất là nên bám sát."

Tiểu Cửu:

"Được, sếp Châu."

Nghe giọng nghiêm túc của Tiểu Cửu, Châu Dị vẫy tay với anh:

"Muộn rồi, đi nghỉ ngơi đi!"

Tiểu Cửu gật đầu: “Ừ.”

Sau khi ra khỏi phòng Châu Dị, Tiểu Cửu suy nghĩ mấy phút về lời Châu Dị, cuối cùng cũng không quay về phòng mà dựa vào bức tường đối diện cửa phòng Cát Châu, nhắm mắt ngủ nhanh.

Mười một giờ tối, hành lang thật yên tĩnh.

Tiểu Cửu đang khoanh tay trước ngực nghỉ ngơi thì cửa phòng Cát Châu đột nhiên từ bên trong mở ra.

Cát Châu huýt sáo và xuất hiện ở cửa phòng trong chiếc áo sơ mi màu đỏ tía bắt mắt.

Cát Châu lơ đãng đưa tay trái đóng cửa lại, đang nhìn xuống cúc áo sơ mi, bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng:

“Cậu định đi đâu vậy?”

Cát Châu sửng sốt, tiếng huýt sáo chợt dừng lại.