Khúc Tích nói xong, ngơ ngác nhìn Châu Dị.
Châu Dị nhếch môi mỏng cười:
"Ông Bùi tưởng cô thích ông ấy không phải là không có lý, mà vì lần trước cô hôn ông ấy khi say."
Khúc Tích nghe vậy, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng:
"Tại… ngày hôm đó tôi uống nhiều quá."
Châu Dị:
“Ông Bùi uống rượu rất giỏi, ông ấy nghĩ là cô mượn rượu tán ông ấy.”
Khúc Tích: "..."
Rốt cuộc, Khúc Tích không thể ăn bữa sáng này.
Bùi Nghiêu rời đi khiến cô có cảm giác một xe tiền đã rời xa cô.
Ăn cơm xong, Khúc Tích nắm lấy tay Khương Nghênh, lo lắng nói:
"Bà nghĩ sau này tôi còn có thể hợp tác với Bùi Nghiêu không?”
Khương Nghênh nhẹ nhàng cười nói:
"Yên tâm, Bùi Nghiêu không phải là người không phân biệt chuyện công và chuyện riêng."
Khúc Tích:
"Chủ yếu là bởi vì tôi thấy xấu hổ!"
Khương Nghênh:
"Nếu biết vậy thì hồi đó đừng làm.”
Khúc Tích thở dài:
“Làm người khó quá.”
Khương Nghênh cười nói:
“Bà hoàn toàn chẳng có tình cảm gì với Bùi Nghiêu sao?”
Khúc Tích không phải Bùi Nghiêu, trí tuệ cảm xúc của cô khá cao, sau khi suy nghĩ một lúc, cô trả lời:
"Không."
Khương Nghênh mỉm cười:
"Cchuyện này suy cho cùng là lỗi của Châu Dị. Nếu ngay từ đầu anh ấy không nói đùa, thì Bùi Nghiêu sẽ không phạm sai lầm lớn như vậy. Để rồi tôi kêu anh ấy sắp xếp cho hai người gặp mặt, nói rõ chuyện này.”
Khúc Tích gật đầu:
“Nghênh Nghênh, chuyện này thì bà nhất định phải giúp tôi.”
Khương Nghênh:
"Đừng lo lắng."
Tô Dĩnh và Bùi Văn Hiên xuất hiện vào gần trưa.
Mặc dù Bùi Văn Hiên vẫn còn sốt nhẹ nhưng nước da của anh ấy rõ ràng đã tốt hơn đêm qua rất nhiều.
Hai người ngồi đối diện Châu Dị và Khương Nghênh, Bùi Văn Hiên chủ động nói:
"Chú và Tô Dĩnh về sẽ đăng ký kết hôn trước, sau đó chọn ngày nào đẹp rồi cưới.”
Châu Dị sớm đã đoán trước được kết quả như vậy, cười nói:
"Chúc mừng dì và chú ba."
Bùi Văn Hiên:
“Hai chúng tôi có thể ở bên nhau thuận lợi, cũng là nhờ các cháu.”
Châu Dị:
“Chú ba nghiêm trọng rồi.”
Bùi Văn Hiên:
“Lát nữa dì và tôi sẽ đãi mấy đứa một bữa tối.”
Châu Dị cười hắc hắc, không khách khí nói:
"Dạ."
Bùi Văn Hiên vẫn còn sốt, vì vậy vào buổi chiều khi Châu Dị và Khương Nghênh rời đi, Tô Dĩnh không cùng họ quay lại Bạch Thành mà lựa chọn ở lại chăm sóc Bùi Văn Hiên.
Trên đường trở về, Khương Nghênh không nói gì.
Châu Dị thấy vậy đưa tay nắm lấy tay cô, nói:
"Yên tâm, dì sẽ vui vẻ."
Khương Nghênh: "Ừ."
Châu Dị trầm giọng đáp:
"Chú Bùi là người tốt, anh không nhìn nhầm người đâu."
Xe tới Bạch Thành, đang chuẩn bị rời khỏi đường cao tốc thì điện thoại di động của Khương Nghênh trong túi vang lên.
Khương Nghênh lấy điện thoại ra nhìn xem. Khi nhìn thấy lời nhắc cuộc gọi của Cát Châu, cô dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình, ấn trả lời:
"A lô."
Có lẽ Cát Châu không ngờ rằng cuộc gọi lại được kết nối nhanh như vậy, đầu bên kia anh đang chửi rủa.
"Không ngờ luôn đấy! Trông có vẻ là một cô gái đơn giản, vậy mà lại chơi cái trò gián điệp hai mang.”
"Ra tay ác độc thật, lật hết tẩy của tôi."
"Sao vậy? Cô nghĩ là tôi sẽ không đánh phụ nữ?”
Cát Châu đang nói chuyện điện thoại hết câu này đến câu khác, Khương Nghênh khẽ cau mày, nhếch môi:
“Cát Châu.”
Cát Châu vậy khựng lại, sau đó mới nhận ra:
"Chết rồi, cuộc gọi được kết nối khi nào vậy?"
Nói xong, trong điện thoại vang lên liên tiếp tiếng bước chân, Cát Châu cười nói:
"Chúng tôi về Bạch Thành rồi.”
Khương Nghênh:
“Lục Vũ và Tiểu Cửu có sao không?”
Cát Châu nói:
“Thằng nhóc Lục Vũ không sao, anh Cửu vẫn chưa khỏi.”
Khương Nghênh mím môi, đang định nói gì đó thì nghe Cát Châu nói tiếp:
“Tôi tìm được Mạnh Nhuế rồi.”
Khương Nghênh do dự mấy giây, lên tiếng hỏi:
"Cậu định làm gì?"
Cát Châu giễu cợt:
“Đánh một trận rồi tính.”
Nếu lần này Mạnh Nhuế không tiết lộ chi tiết về một số chuyện với Nhiếp Chiêu thì Lục Vũ đã không gặp chuyện gì.
Nghe Cát Châu nói xong, Khương Nghênh trầm mặc một lát mới nói:
"Cho tôi địa chỉ, tôi lập tức tới đó."
Cát Châu:
"Đừng tới đây, loại chuyện này càng ít người dính líu tới thì càng tốt. Đề phòng..."
Cát Châu nghĩ đến Khương Nghênh. Nếu sau này sự việc được đưa ra ánh sáng, ít nhất Khương Nghênh sẽ được an toàn.
Cát Châu còn chưa nói xong, Khương Nghênh đã nhỏ giọng cắt ngang:
"Gửi địa chỉ vào điện thoại di động của tôi."
Khương Nghênh nói xong cúp điện thoại, không cho Cát Châu có chỗ để từ chối.
Cuộc gọi bị cắt không bao lâu, điện thoại của Khương Nghênh rung lên, Cát Châu gửi địa chỉ cho cô.
Khương Nghênh nhấp chuột liếc nhìn, quay đầu nói với Châu Dị:
"Lát nữa chúng ta đến thẳng khu Nam Thành."
Châu Dị hơi nhướng mày:
“Bọn Cát Châu đã trở lại rồi à?”
Khương Nghênh nói:
“Ừ, nghe nói vết thương của Tiểu Cửu còn chưa lành.”
Châu Dị cười nhẹ:
"Không sao đâu, xương cốt cậu ta chắc khỏe lắm."
Lúc này, Cát Châu vẻ buồn bã sau khi gửi địa chỉ cho Khương Nghênh.
Nếu biết sớm hơn thì lẽ ra anh không nên gọi điện để báo mình vẫn an toàn.
Cát Châu đang gãi đầu u sầu, Tiểu Cửu từ tầng hai đi xuống, mặt không biểu cảm hỏi:
"Sao vậy?"
Sau khoảng thời gian thân thiết này, Cát Châu nghĩ rằng anh đã phát triển một tình bạn cách mạng sâu sắc với Tiểu Cửu và nói với một nụ cười vui tươi:
"Anh Cửu, sau này anh có thể giúp đỡ tôi một việc được không?"
Tiểu Cửu:
"Chuyện gì?"
Cát Châu không nói gì, làm động tác cắt cổ mình.