Vưu Vật

Chương 460: Phản bội



Khi đang đến bệnh viện để tái khám, Nhiếp Chiêu nhận được điện thoại của Châu Dị.

Nghe thấy giọng nói của Châu Dị, anh cười nhạt: "Cháu tìm ta có chuyện gì vậy?"

Châu Dị hỏi thẳng vấn đề: "Chú còn muốn quân cờ Mạnh Nhuế kia không?"

Nhiếp Chiêu nói: "Chỉ là một quân cờ phế thôi, nếu cháu thấy vướng mắt thì cứ loại bỏ cô ta đi".

Châu Dị cười khẩy: "Chú chắc chứ?".

Nhiếp Chiêu: "Cô ta chỉ là quân cờ, không phải người phụ nữ của chú".

Khi các cao thủ cạnh tranh với nhau, từng bước đi của họ đều được tính toán kỹ lưỡng.

Đáng tiếc, mạng bị đe dọa đều là của người khác.

Nhiếp Chiêu nói xong rồi dừng lại vài giây và tiếp tục khiêu khích: "Nếu ta muốn chọn một người phụ nữ, nhất định sẽ chọn người như Nghênh Nghênh. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh".

Châu Dị cười lạnh lùng: "E rằng chú không có cái số đó đâu".

Nhiếp Chiêu: "Không thử thì làm sao biết có được hay không?".

Châu Dị cười khinh bỉ: "Không phải mình cứ sống tốt là được rồi sao?".

Nhiếp Chiêu: "Sống không có tình yêu thì có ý nghĩa gì chứ?. Cháu hiểu rõ nhất loại cảm giác này mà".

Nhiếp Chiêu nói xong thì bác sĩ khám cho anh lên tiếng: "Anh Nhiếp, kiểm tra sức khỏe xong hết rồi, anh cần phải hồi phục một thời gian nữa nên tôi khuyên anh nên nghỉ ngơi nhiều nhất có thể".

Bác sĩ nói xong, Nhiếp Chiêu không tỏ thái độ đáp lại: "Cảm ơn."

Nghe Nhiếp Chiêu nói trong điện thoại, Châu Dị cười nhạt nói: "Chú Nhiếp đang ở bệnh viện sao?"

Nhiếp Chiêu: "Sao? Muốn đến đón ta à?"

Châu Dị thản nhiên đáp: "Cháu đang có chút việc không đi được, nhưng cháu có thể bảo lão Bùi đến đón chú".

Châu Dị nói xong, cười khẩy một tiếng, cúp điện thoại rồi gọi cho Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu cả đêm qua không ngủ, sáng nay mất năm giờ lái xe về Bạch Thành, trong lòng rất tức giận.

Khi nghe thấy Châu Dị nhờ hắn đến đón Nhiếp Chiêu từ bệnh viện, Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ mang xe lăn đi đón thằng khốn đó”.

Châu Dị: "Bình tĩnh nào, đừng gây ra án mạng đấy".

Bùi Nghiêu: "Ông yên tâm".

Châu Dị tắt điện thoại và ngẩng đầu nhìn Cát Châu, trầm giọng nói: "Vốn dĩ chuyện này tôi định để một thời gian nữa mới làm, nếu cậu đã nóng lòng vậy thì tiến hành luôn thôi".

Cát Châu nghe vậy có chút giật mình nhưng vẫn mỉm cười nói: "Cảm ơn anh rể."

Châu Dị cười nhẹ: "Là người nhà, không cần phải nói những lời khách sáo như vậy".

Bùi Nghiêu hành động mạnh mẽ và nhanh chóng.

Bùi Nghiêu ngay giây trước vừa cúp điện thoại với Châu Dị thì giây sau đã mang theo vài vệ sĩ mua một chiếc xe lăn đến bệnh viện.

Bùi Nghiêu vừa đẩy xe lăn đến cổng bệnh viện thì đã nhìn thấy Nhiếp Chiêu đang chống nạng.

Bùi Nghiêu ngậm điếu thuốc, cố ý nhìn Nhiếp Chiêu từ trên xuống dưới, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Ồ, chú Nhiếp, sao lại đi một mình thế?".

Nhiếp Chiêu quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, không hề để ý đến việc Bùi Nghiêu đông người hơn: "Tay khỏi rồi à?"

Bùi Nghiêu hoạt động cánh tay một chút, cười nói: "Trẻ tuổi có cái lợi là hồi phục cũng nhanh".

Nhiếp Chiêu cười mỉa, liếc nhìn chiếc xe lăn được vệ sĩ phía sau Bùi Nghiêu đẩy tới, nhướng mày: "Xe lăn này là dành cho tôi à?"

Bùi Nghiêu: "Chẳng phải rất rõ ràng sao?"

Bùi Nghiêu liếc nhìn đôi chân lành lặn của Nhiếp Chiêu rồi nói: "Một chân ngồi xe lăn, có vẻ hơi không thích hợp nhỉ."

Nhiếp Chiêu hiểu ý Bùi Nghiêu, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Bùi Nghiêu nhìn bốn phía xung quanh và nói đầy ẩn ý: "Nơi này có rất nhiều người. Chú Nhiếp có thể hợp tác đi đến một nơi vắng vẻ hơn không?"

Nhiếp Chiêu lạnh lùng nói, "Bùi Nghiêu, mày muốn chết à."

Bùi Nghiêu bước tới, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Chiêu: "Thầy bói nói rằng tôi có thể sống đến chín mươi chín tuổi, còn chú, nhìn là biết tướng đoản mệnh rồi".

Nói xong, Bùi Nghiêu lại nói: "Dù sao cũng đừng lo lắng quá, nể mặt chú là chú rể của Châu Dị, ngày giỗ đầu của chú, tôi nhất định sẽ đích thân đốt giấy cho chú".

Bùi Nghiêu nói xong, đứng thẳng lên rồi quay đầu ra hiệu cho đám tay sai phía sau.

Đám tay sai hiểu ý, bước tới kéo tay Nhiếp Chiêu đưa lên xe.

Không lâu sau khi Nhiếp Chiêu lên xe, Bùi Nghiêu cũng nhanh chóng ngồi vào.

Bùi Nghiêu ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn Nhiếp Chiêu, liếc xéo một cái rồi buông lời trêu chọc: "Ở Bạch Thành có nơi nào chú Nhiếp thích không?"

Nhiếp Chiêu nhìn Bùi Nghiêu với vẻ mặt bình thản và im lặng.

Bùi Nghiêu: "Nếu chú không chọn, vậy thì tôi sẽ chọn ngẫu nhiên vậy, vốn dĩ tôi muốn để chú đến một nơi mình thích, để khi bị đánh gãy chân còn lại thì tâm trạng cũng tốt hơn một chút"

Nhiếp Chiêu: "Để xem mày bản lĩnh cỡ nào".

Bùi Nghiêu lấy điếu thuốc trên khóe miệng ra rồi cười khẩy: "Đừng lo lắng, chú sẽ sớm thấy thôi".

Vừa nói, Bùi Nghiêu vừa quay đầu lại, dựa người vào ghế, anh ta hạ cửa sổ xe xuống và búng điếu thuốc đã hút hết ra ngoài.

Xe chạy được một đoạn, Nhiếp Chiêu nhìn vào sau gáy Bùi Nghiêu và lên tiếng, "Mọi người đều nói cậu với Châu Dị và Tần Trữ là bộ ba sắt, nhưng tôi thấy, cậu giống như một con chó được hai người họ nuôi vậy?".

Bùi Nghiêu nhìn Nhiếp Chiêu qua gương chiếu hậu, cười nhạt không để tâm: "Tranh thủ thời gian mà nói thêm vài câu đi, tôi sợ lát nữa chú sẽ không còn gì để nói đâu".

Nhiếp Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy xe đã rời khỏi khu vực trung tâm thành phố, cười giễu cợt: "Chú mày thật sự nghĩ rằng tôi sẽ ra ngoài một mình với cái chân bị què à?"