Lục Vũ đánh nhau với Tiểu Cửu?
Cát Châu vừa dứt lời, Khương Nghênh nhìn anh với vẻ mặt không thể tin được.
Với tài nghệ của Lục Vũ, ngay cả Cát Châu còn không đánh lại, vậy mà lại dám đánh nhau với Tiểu Cửu?
Cát Châu nhận ra sự hoài nghi trong mắt Khương Nghênh, thở hổn hển nói: "Chính là mấy tên mà Chu tam gia đưa tới đó, anh Cửu nói chờ anh rể về rồi xử lý nhưng thằng nhóc Lục Vũ không nghe, cứ nhất quyết xông vào đòi giết chết bọn chúng..."
Cát Châu nói xong, gương mặt đầy vẻ khó xử.
Nghe Cát Châu nói, Khương Nghênh khựng lại một chút, định bước ra ngoài.
Châu Dị ôm chặt Khương Nghênh, giọng nói dịu dàng nhưng không kém phần kiên quyết: "Ngoan ngoãn ở đây chờ anh, anh sẽ quay lại ngay."
Khương Nghênh ngước mắt nhìn Châu Dị.
Châu Dị cúi đầu, trầm giọng nói, "Chuyện giữa đàn ông với nhau, anh hiểu rõ hơn em".
Khương Nghênh, "..."
Châu Dị vừa dứt lời, liền buông tay khỏi eo Khương Nghênh, cởi áo vest đưa cho cô, vừa xắn tay áo sơ mi vừa bước ra ngoài.
Thấy vậy, Cát Châu vội vàng bước theo.
Vừa ra khỏi phòng khách, Châu Dị bước chậm lại, đợi Cát Châu đi cùng.
Khi Cát Châu đã theo kịp, Châu Dị quay sang nhìn với ánh mắt dò xét, giọng đều đều: "Chắc hẳn những gì Lục Vũ trải qua ở sòng bạc không chỉ dừng lại ở những gì cậu ta kể, đúng không?"
Cát Châu mím chặt môi không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.
Châu Dị khẽ cau mày: "Cậu có lòng như vậy, khiến anh đây bất ngờ đấy".
Thấy Cát Châu không có ý định nói rõ sự tình, Châu Dị cũng không hỏi thêm, xoay người đi thẳng về phía sân sau.
Tiểu Cửu nhốt người do Chu Tam gia đưa tới ở sân sau.
Khi Châu Dị và Cát Châu đến nơi, Lục Vũ đang bị Tiểu Cửu đè vào tường, vai bị ghì chặt.
Mặt Lục Vũ dính đầy đất, hai mắt thì đỏ ngầu trông vô cùng thảm hại.
"Anh Cửu, buông em ra!"
"Em phải vào đó giết chết lũ khốn kiếp đó!"
"Anh bị điên à? Rốt cuộc anh đang giúp chúng hay giúp em?"
Lục Vũ đang cố gắng hết sức để thoát khỏi tay của Tiểu Cửu, nhưng do Tiểu Cửu mạnh hơn nên Lục Vũ hoàn toàn bị áp đảo và không thể chống cự lại được.
Tiểu Cửu vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không để lộ bất kỳ cảm xúc vui buồn nào. Cho dù Lục Vũ có nói gì đi chăng nữa, Tiểu Cửu vẫn im lặng không đáp lại.
Chỉ khi Châu Dị và Cát Châu xuất hiện, Tiểu Cửu mới khẽ nhếch môi, lên tiếng: "Sếp Châu".
Châu Dị: "Thả cậu ta ra."
Tiểu Cửu: "Vâng."
Ngay khi vừa dứt lời, Tiểu Cửu bất ngờ buông Lục Vũ ra.
Vừa được thả ra, Lục Vũ bất ngờ quay lại tung một cú đấm mạnh vào Tiểu Cửu.
Cơn đau khiến Tiểu Cửu khẽ nhíu mày, nhưng cậu vẫn đứng yên, cam chịu cú đấm đầy phẫn nộ của Lục Vũ.
Thấy Lục Vũ chuẩn bị ra tay lần nữa, Cát Châu nhanh chóng bước lên, đứng chắn trước mặt Tiểu Cửu.
Lục Vũ tức giận: "Anh, mau tránh ra!"
Cát Châu quát: "Mày không phân biệt được phải trái à? Anh Cửu không thèm chấp nhặt với mày, mày không nhìn ra sao?".
Lục Vũ cố gắng kiềm chế cơn giận, anh ta thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống.
Nhìn thấy Lục Vũ như vậy, Cát Châu cảm thấy xót xa, định đưa tay an ủi nhưng Lục Vũ lại lùi lại, tránh né sự tiếp xúc. Lục Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc, rồi cúi đầu nhìn xuống đất, nói với giọng đầy hối hận: "Anh cửu, em xin lỗi."
Khuôn mặt Tiểu Cửu không chút thay đổi, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Không sao".
Cát Châu đưa mắt nhìn Lục Vũ một hồi, rồi quay sang Tiểu Cửu, ánh mắt thoáng chút áy náy, khẽ gọi: "Anh Cửu à..."
Tiểu Cửu: "Tôi không sao."
Nghe Cát Châu ngập ngừng lời xin lỗi Tiểu Cửu, Lục Vũ mím chặt môi, nét mặt thoáng chút biến sắc.
Không khí trở nên nặng nề sau câu nói của Tiểu Cửu.
Khoảng nửa phút sau, Chu Dịch bước đến trước mặt Lục Vũ: “Cậu muốn giết chết bao nhiêu người trong đó?".
Hai bàn tay Lục Vũ buông thõng, siết chặt đến nỗi các khớp xương trắng bệch, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt.
Thấy cậu ta im lặng, Châu Dị hất cằm về phía Tiểu Cửu: "Mở cửa để Lục Vũ vào."
Tiểu Cửu không chút do dự, cúi đầu đáp: "Rõ, sếp Châu."
Tiểu Cửu vội vã đi mở cửa, Lục Vũ ngước mắt lên nhìn Châu Dị với vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Anh... Anh rể?"
Chu Dịch khẽ nhướng mày, cười nửa miệng: "Cứ làm những gì em cho là đúng, mọi chuyện cứ để anh."
Nghe những lời đó, mắt Lục Vũ càng thêm đỏ hoe, nước mắt chực trào ra.
Châu Dịch nói: "Nếu Nghênh Nghênh biết được sự thật tàn nhẫn này, biết được những gì cậu đã phải chịu đựng, có lẽ cô ấy sẽ tự tay xé xác hết lũ người trong đó”.
Dù sao Lục Vũ cũng còn trẻ người non dạ, nghe những lời nói của Chu Dịch, nước mắt bỗng chốc trào ra, lăn dài trên má.
Châu Dị lạnh lùng nói: "Đàn ông con trai khóc lóc làm gì?.Phải biết nếm mùi máu tanh mới trưởng thành được."
Lục Vũ ngập ngừng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Anh rể... nếu em ra tay... liệu có gây phiền phức gì cho anh không?".
Châu Dị: "Đó không phải là chuyện của cậu."
Lục Vũ hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Châu Dị rồi không chút do dự, quay người bước thẳng vào phòng chứa đồ phía sau.
Không lâu sau, bên trong vang lên những tiếng kêu la thảm thiết.
Châu Dị đứng canh ở cửa, ánh mắt lạnh lùng, không nói một lời.
Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, Lục Vũ lảo đảo bước ra, quần áo rách bươm, máu me be bét, tay vẫn nắm chặt cây gậy gỗ dính đầy máu tươi.
Châu Dị liếc nhìn cậu ta, trầm giọng hỏi: "Giết hết rồi à?"
Lục Vũ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như dao: "Không."
Châu Dị cau mày: "Hửm?"
Lục Vũ ném cây gậy gỗ trong tay xuống đất, mệt mỏi nói: "Em đã trút giận rồi, anh rể. Giờ anh giúp em đưa lũ khốn này đến đồn cảnh sát, nhờ luật sư Tần giúp đỡ để chúng phải ở tù mọt gông".
Châu Dị nói: "Được."
Lục Vũ nói xong, loạng choạng đi về phía sân trước.
Nhìn bóng lưng Lục Vũ khuất dần, Cát Châu mới dám thở phào, tấm lưng căng cứng từ nãy giờ cũng từ từ thả lỏng.
Từ lúc Lục Vũ bước vào, Cát Châu đã luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, đến giờ phút này mới được buông lơi, bất giác thấy đầu óc quay cuồng.
Thấy Cát Châu loạng choạng, Tiểu Cửu âm thầm lùi lại phía sau, giữ một khoảng cách an toàn.
Châu Dị không bận tâm đến hai người kia, rút điện thoại gọi ngay cho Tần Trữ.
Điện thoại được kết nối, Châu Dị kể sơ qua chuyện của Lục Vũ.
Giọng Tần Trữ nghe có vẻ hơi khàn: "Ừm, để tôi lo."
Chu Dịch cau mày: "Giọng ông làm sao đấy?"