Ba chữ "chết lâm sàng" không đủ để diễn tả tâm trạng của Khúc Tích lúc này.
Bầu không khí ngượng ngùng bao trùm trong vài giây, Khúc Tích cố gượng cười méo xệch.
Nụ cười gượng gạo pha chút nịnh nọt.
Người ta ra đường còn quên xem lịch, còn Khúc Tích thì chắc kiếp trước quên xem luôn cả giờ sinh.
Xui xẻo đến thế này thì đúng là hiếm có khó tìm.
Khúc Tích còn đang băn khoăn không biết nên mở lời chào hỏi sao cho vừa lịch sự vừa tự nhiên, thì nhân viên thu ngân đã lên tiếng: "Xin chào quý khách, tổng cộng hết 1300 tệ ạ."
Nghe vậy, Khúc Tích quay phắt lại, cười tươi như hoa, rút điện thoại ra: "Dạ vâng, quét mã ngay đây ạ."
Sống đến ngần này tuổi đầu, đây là lần đầu tiên Khúc Tích thấy giọng điệu giục trả tiền lại êm tai đến thế
Thanh toán xong, Khúc Tích tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ đi ra ngoài. Đi được vài bước, cô bỗng quay lại, mỉm cười với Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu nhướn mày: “??”
Khúc Tích: "Bùi tổng, tôi còn có việc bận, xin phép đi trước nhé!"
Nói xong, không đợi Bùi Nghiêu trả lời, Khúc Tích quay đầu bỏ đi.
Bùi Nghiêu: “…”
Hơn mười phút sau, Khúc Tích tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ xuất hiện ở hành lang bệnh viện, ngồi xuống bên cạnh Khương Nghênh.
Khương Nghênh cười hỏi: “Bà mua nhiều đồ thế để làm gì?”
Khúc Tích: “Đi thăm bệnh mà, đâu thể đến tay không được.”
Nói rồi, Khúc Tích liếc nhìn Tần Trữ ngồi đối diện, hai tay trống trơn với vẻ mặt lạnh lùng. Cô khẽ ho khan hai tiếng, vội vàng đổi chủ đề: "Châu tổng vào trong bao lâu rồi nhỉ?"
Khương Nghênh nhìn đồng hồ: “Gần một tiếng rồi.”
Khúc Tích: “Bà lo lắng à?”
Khương Nghênh: "Chứ bà nghĩ sao?"
Khúc Tích nhích lại gần Khương Nghênh, nháy mắt tinh nghịch: "Đừng lo quá, nghĩ tích cực lên nào! Ca phẫu thuật này của Châu tổng rất đáng giá, vì con cháu đời sau của hai người đấy."
Nghe Khúc Tích nói vậy, Khương Nghênh khẽ cười: “Ừ, cũng có lý đấy chứ.”
Thấy Khương Nghênh cười, Khúc Tích cúi xuống lấy từ trong túi ra một hộp sữa chua, mở nắp rồi đưa cho cô bạn: "Uống đi cho đỡ căng thẳng."
Khương Nghênh: “Tôi không muốn uống.”
Khúc Tích: “Có thực mới vực được đạo, bà lừa ai chứ lừa được tôi à? Sáng nay chắc chắn bà chưa ăn uống gì tử tế rồi.”
Khúc Tích quá hiểu con người Khương Nghênh.
Khương Nghênh sợ Khúc Tích lại "bóc phốt" mình, bèn cầm lấy hộp sữa chua uống hai ngụm.
Khúc Tích nghiêng đầu nhìn Khương Nghênh, định nói thêm gì đó thì Tần Trữ ngồi đối diện lạnh lùng lên tiếng: “Đi mua có chai nước thôi mà lâu thế?”
Bùi Nghiêu: “Cậu chưa từng biết cuộc sống khó khăn là gì sao? Vào cửa hàng tiện lợi mua đồ thì phải xếp hàng thanh toán chứ, hiểu không?”
Nghe vậy, Khúc Tích nghẹn lời, mặt đần ra trong giây lát.
Bùi Nghiêu xách nước suối đi tới, thoáng thấy Khúc Tích nhưng vẫn làm như không nhìn thấy, bước thẳng đến trước mặt Tần Trữ, đưa chai nước cho anh ta.
Tần Trữ nhận lấy chai nước, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý nhìn Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu làm như không hiểu ý Tần Trữ, thản nhiên quay sang đưa chai nước cho Khương Nghênh.
Khương Nghênh: “Cảm ơn anh.”
Bùi Nghiêu khẽ cười, quay sang Tần Trữ: "Ra cầu thang làm điếu thuốc nhé?"
Tần Trữ khẽ cười: “Đi thôi.”
Nói xong, cả hai lần lượt rời đi.
Nghe tiếng bước chân khuất dần, Khúc Tích thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên vỗ vỗ ngực.
Khương Nghênh nhìn cô, nhịn cười: “Sợ rồi à?”
Khúc Tích: “Không phải sợ, là ngại thôi.”
Khương Nghênh: “Rốt cuộc bà nghĩ gì về Bùi Nghiêu vậy?”
Nhắc đến Bùi Nghiêu, Khúc Tích đưa tay vuốt tóc, ngẫm nghĩ một lát rồi thành thật đáp: "Bà còn nhớ lần trước bà hỏi tôi có thích anh ta không?"
Khương Nghênh gật đầu: “Nhớ chứ.”
Khúc Tích: “Thực ra tôi nói dối.”
Khương Nghênh: “Hửm?”
Khúc Tích nhăn mặt: "Chuyện dài dòng lắm, khó nói hết bằng một hai câu."
Khúc Tích ngập ngừng một chút, rồi buông một tiếng thở dài: "Phiền não lắm."
Khương Nghênh bóp nhẹ hộp sữa chua: "Phiền não gì chứ? Cứ nghe theo trái tim mình là được."
Khúc Tích thở dài: "Vấn đề là trái tim tôi vẫn còn đang phân vân."
Khương Nghênh: “Người ta dựa vào nhan sắc để làm mưa làm gió, còn bà thì nhân lúc say rượu mà "cướp sắc". Tớ hỏi thật nhé, hôm bà say đó, nếu thay Bùi Nghiêu bằng một người đàn ông khác, bà có hôn không?"
Nghe Khương Nghênh hỏi vậy, Khúc Tích khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Tất nhiên là không rồi! Nhìn tôi hôm đó say xỉn vậy thôi, chứ lúc hôn xuống, tôi biết chắc mình đang hôn ai mà."
Khương Nghênh cười: “Ồ.”
Khúc Tích như chợt hiểu ra điều gì: “…”
Cả hai im lặng trong giây lát, Khúc Tích khẽ huých khuỷu tay vào Khương Nghênh rồi thì thầm: “Tôi khá là thích khuôn mặt của Bùi Nghiêu.
Khương Nghênh cố nhịn cười: “Nhìn là biết rồi.”
Khúc Tích: “Vóc dáng cũng được.”
Khương Nghênh: “Ừm.”
Khúc Tích: “Quan trọng là đầu óc kinh doanh cũng không phải dạng vừa.”
Khương Nghênh: "Vậy thì đúng chuẩn gu của bà rồi còn gì."
Khúc Tích thở dài: “Chỉ có một điểm không tốt, đó là đã quen biết nhau rồi. Tôi sợ lỡ như hai đứa có yêu nhau mà cuối cùng lại không thành, sau này gặp lại sẽ ngại lắm.”
Nói rồi, Khúc Tích lại buột miệng: "Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thôi là tớ có thể đào ngay cho cậu một căn biệt thự bằng... ngón chân cái đấy."
Khương Nghênh khẽ cười: “Không thử sao biết được?”
Khúc Tích liếc về phía cầu thang, hạ giọng: “Thôi quên đi, với cái thế lực nhà họ Bùi kia, lỡ chia tay, kiểu gì anh ta cũng bảo 'trời lạnh rồi, Khúc thị nên phá sản đi thôi'.”