Lời Sầm Hảo vừa dứt, tên bảo vệ đang kéo cô lập tức buông tay, lúng túng cúi gằm mặt xuống.
Ở hàng ghế thứ hai, một người đàn ông với vẻ ngoài lịch lãm đang ngồi xem.
Thấy bảo vệ nhìn về phía mình, sắc mặt ông ta tối sầm lại.
Mười phút sau, hơn mười cảnh sát từ bên ngoài bước vào, thông báo đã nhận được tin trình báo và đến để phối hợp điều tra, đồng thời mời những người liên quan về đồn làm việc.
Nhìn thấy Sầm Hảo bị thương ở chân, lại phải chống nạng, viên cảnh sát dẫn đầu có chút ái ngại, hỏi: "Cô gái, cô có đi lại được không?"
"Đi được."
Nói xong, Sầm Hảo chống nạng, nhảy lò cò xuống bậc thang.
Hình ảnh Sầm Hảo nhảy lò cò trông khá hài hước, hai viên cảnh sát đi sau phải mím chặt môi để không bật cười.
Sầm Hảo đang nhảy lò cò xuống bậc thang cuối cùng thì Khương Nghênh phía dưới vội đưa tay ra đỡ lấy cô.
Sầm Hảo cười gượng gạo, khẽ hỏi Khương Nghênh: "Trông tôi có buồn cười lắm không?"
Khương Nghênh cười nói: "Muốn nghe lời thật lòng không?"
Sầm Hảo gật đầu lia lịa.
Khương Nghênh cười thành thật: "Cũng hơi buồn cười thật đấy."
Sầm Hảo đỏ mặt: "Tôi sẽ cố gắng nhảy nhẹ nhàng hơn."
Khương Nghênh phì cười, không nói gì thêm mà chỉ nhẹ nhàng dìu Sầm Hảo đi.
Một cuộc thi khiêu vũ đầy tiềm năng đã khép lại trong sự hỗn loạn chưa từng có.
Trên đường đến đồn cảnh sát, Sầm Hảo lấy điện thoại ra gọi đi.
"Bây giờ cậu đến đồn cảnh sát ngay, mang theo tất cả bằng chứng và giao nộp cho cảnh sát."
"Nếu cậu dám làm hỏng việc của chị, cậu sẽ phải trả giá đắt đấy."
Cúp điện thoại, Sầm Hảo quay sang nhìn Khương Nghênh.
Thấy Khương Nghênh vẫn điềm tĩnh, Sầm Hảo khẽ mím môi, chân thành nói: "Hôm nay thật sự rất cảm ơn cô."
Khương Nghênh cười nói: "Hôm nay cô đã nói cảm ơn tôi nhiều lần lắm rồi."
Sầm Hảo siết chặt điện thoại, giọng trầm xuống: "Hành động ngày hôm nay của tôi..."
"Yên tâm, tôi sẽ không nói với Tần Trữ đâu."
Sầm Hảo thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn cô."
Gia đình Sầm Hảo rất nghiêm khắc, tin vào việc dùng hình phạt để giáo dục con cái, hơn nữa chưa bao giờ có tư tưởng "trọng nam khinh nữ". Nếu chuyện hôm nay mà đến tai gia đình, cô chắc chắn sẽ "ăn no đòn".
Mẹ Sầm là người phụ nữ dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ, còn cha Sầm lại là một người đàn ông Bắc phương điển hình, tính tình thẳng thắn, cương trực.
Dù thừa hưởng vẻ ngoài xinh đẹp và giọng nói ngọt ngào của mẹ, nhưng tính cách của Sầm Hảo lại chẳng giống mẹ chút nào. Cô bướng bỉnh, cứng đầu và quyết đoán y hệt cha mình.
Chỉ cần Sầm Hảo không nổi giận, vẻ ngoài xinh đẹp và giọng nói ngọt ngào của cô vẫn đủ sức "đánh lừa" bất cứ ai.
Người bình thường rất khó nhận ra.
Xe dừng trước cổng đồn cảnh sát, Khương Nghênh đỡ Sầm Hảo xuống xe.
Hai người vừa hoàn thành bản tường trình tại đồn cảnh sát thì Trịnh Vĩ, chàng trai ở hậu trường cuộc thi khiêu vũ cũng bất ngờ xuất hiện.
Sầm Hảo nhận chiếc USB và tập tài liệu từ tay Trịnh Vĩ, rồi chuyển giao cho viên cảnh sát đang ghi lời khai.
Viên cảnh sát nhận lấy, xem qua một lượt, sau đó đứng dậy nói: "Hai cô vui lòng đợi một lát, tôi cần báo cáo lại với cấp trên."
Một lúc sau, anh ta quay lại, ngồi xuống đối diện Sầm Hảo và nói: "Xong rồi, bản tường trình đã hoàn tất. Hai cô có thể về được rồi."
Sầm Hảo ngập ngừng một chút, rồi lên tiếng hỏi: "Bên kia sẽ bị xử lý như thế nào?"
Viên cảnh sát lấp lửng: "Cái này tôi không rõ."
Nghe vậy, Sầm Hảo nhíu mày: "Không rõ?"
Viên cảnh sát hắng giọng, đứng dậy với vẻ lúng túng, tìm cách rời đi.
Nhìn theo bóng lưng viên cảnh sát khuất dần, Sầm Hảo mím chặt môi, định đứng dậy tìm người khác hỏi rõ thì Khương Nghênh vỗ nhẹ vai cô, khẽ nói: "Thôi, mình về đi."
Sầm Hảo quay đầu nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh bình thản đáp: "Chuyện này không phải chuyện cô có thể tự giải quyết được đâu."
Sầm Hảo hiểu ý, hít sâu một hơi: "Ừm."
Ra khỏi đồn cảnh sát, Trịnh Vĩ đi theo sau hai người, tò mò hỏi: "Chúng ta cứ đi thế này sao? Không ở lại xem cô Tiểu Di kia bị xử lý thế nào à?"
Không ai đáp lại lời cậu ta.
Khương Nghênh nhìn sang Sầm Hảo, hỏi: "Bằng chứng đã nộp cho cảnh sát rồi, cô còn giữ bản sao nào không?"
"Có." Sầm Hảo đáp.
Khương Nghênh bất giác mỉm cười, hỏi Sầm Hảo: "Trong tình cảnh này, cô có ngại khi liên lạc với Tần Trữ không?"
Sầm Hảo lộ vẻ mặt khó xử.
Nhận thấy Sầm Hảo có vẻ do dự, Khương Nghênh nói thẳng: "Ngoài Tần Trữ ra, có lẽ không luật sư nào có thể giúp cô đòi lại công bằng trong vụ này đâu."
Sầm Hảo nhíu mày, suy nghĩ một lúc, sau đó lên tiếng: "Để tôi gọi điện cho Tần Trữ."
"Ừm."
Khương Nghênh vừa dứt lời, Sầm Hảo đã lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Tần Trữ.
Điện thoại reo vài tiếng, Tần Trữ nhấc máy, giọng nói trầm thấp vang lên: "Có việc gì vậy?"