Lúc Thường Bác chửi rủa ngồi dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng.
Nhưng vừa nhìn rõ người trước mặt, anh ta bỗng chốc tỉnh rượu..
Khúc Tích chớp mắt cười với Thường Bác: "Anh Bác, chào buổi sáng!"
Thường Bác ngẩn ra, thốt ra hai chữ: "Xui xẻo."
Nói xong, Thường Bác cũng chẳng màng bẩn thỉu, lại ngã vật ra sàn.
Khúc Tích tiến lại gần, dùng một ngón tay chọc chọc vào cánh tay Thường Bác: "Chơi trò tự hủy hoại bản thân đấy hả?"
Thường Bác lười biếng mở mắt: "Thiền định."
Khúc Tích cố ý bóp méo lời Thường Bác: "Đừng 'thiền' nữa, mở mắt ra nhìn thế giới dương gian đi."
Thường Bác: "Không nhìn."
Khúc Tích: "Sống không còn gì luyến tiếc à?"
Thường Bác: "Thế giới quá bẩn thỉu."
Khúc Tích cười trêu chọc: "Ồ, nói nghe có vẻ triết lý đấy."
Thấy Thường Bác im lặng, Khúc Tích hạ giọng, dịu dàng hơn: "Thôi nào, đứng dậy đi. Đàn ông con trai gì mà yếu đuối thế."
Thường Bác vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đáp trả: "Không phải bà vẫn luôn gọi tôi là chị em tốt sao? Đừng xem tôi là đàn ông nữa."
Khúc Tích: "Đừng để tôi và Nghênh Nghênh coi thường ông."
Khúc Tích nói xong, Thường Bác mím môi, không nói gì.
Khúc Tích thấy vậy, ho nhẹ hai tiếng, đứng dậy: "Nghênh Nghênh, tôi trông chừng cậu ấy, cậu đi nấu canh giải rượu cho cậu ấy đi."
Khương Nghênh đứng trước cửa sổ đáp: "Được."
Khương Nghênh nói xong, liền đi về phía bếp.
Nghe tiếng bước chân xa dần, Thường Bác nhíu mày rồi hé mắt.
Khúc Tích dùng chân đá anh ta: "Dậy đi, có biết xấu hổ không?"
Thường Bác ngồi dậy, im lặng một lúc, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng Thường Bác, Khúc Tích khẽ thở dài, cầm thùng rác dọn dẹp bãi chiến trường trong phòng khách.
Khoảng hai mươi phút sau, Thường Bác đi ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa đi về phía Khúc Tích.
Khúc Tích nghiêng đầu nhìn anh: "Tỉnh rượu rồi à?"
Thường Bác không trả lời mà hỏi ngược lại: "Nghênh Nghênh đến khi nào?"
Khúc Tích thành thật nói: "Cùng đến với tôi, lúc ông say như chết."
Thường Bác: "..."
Khúc Tích: "Bây giờ biết xấu hổ rồi à?"
Thường Bác vẻ mặt ủ rũ, lê bước đến ghế sofa ngồi xuống, cúi đầu lau mái tóc ướt đẫm.
Thường Bác vẫn im lặng, Khúc Tích bước đến trước mặt anh ta định nói gì đó thì thấy Khương Nghênh bưng bát canh giải rượu từ trong bếp đi ra.
Trong nhà Thường Bác không có nguyên liệu gì, Khương Nghênh nấu canh giải rượu bằng cải thảo, đường trắng và giấm.
Khương Nghênh đặt canh giải rượu lên bàn trà, đẩy đến trước mặt Thường Bác.
Thường Bác không ngẩng đầu lên, cầm bát canh giải rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Bát canh giải rượu này nồng nặc mùi giấm, chỉ cần đưa lên mũi cũng thấy chua xộc lên tận óc.
Khúc Tích đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi: "Ông Bác à, tôi bái phục ông thật đấy!"
Thường Bác uống xong canh giải rượu, đặt bát xuống, rút khăn giấy lau miệng, ổn định cảm xúc, ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh, cười gượng: "Nghênh Nghênh, cảm ơn."
Khương Nghênh không để ý đến Thường Bác, quay sang nhìn Khúc Tích: "Đem bát vào bếp đi."
Khúc Tích hiểu ý Khương Nghênh, cô ấy có chuyện muốn nói với Thường Bác.
Khúc Tích cúi xuống cầm bát canh trên bàn trà, liếc xéo Thường Bác với ánh mắt "chúc bình an", rồi vội vàng chuồn vào bếp.
Khúc Tích vừa rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Thường Bác và Khương Nghênh.
Thường Bác bồn chồn dùng tay gãi đầu: "Nghênh Nghênh, bà nhìn tôi như vậy, làm tôi sợ hết hồn."
Khương Nghênh cúi đầu nhìn Thường Bác: "Gặp chuyện lớn như vậy tại sao không nói với tôi?"
Thường Bác cười khẽ: "Haiz, có gì đáng nói chứ, chuyện chèn ép diễn viên hạng mười tám trong giới giải trí chẳng phải là chuyện bình thường sao? Cũng không phải chuyện gì mới mẻ."
Khương Nghênh: "Cậu còn muốn giấu tôi đến bao giờ?"
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Khương Nghênh, Thường Bác cứng họng, không nói nên lời.
Khương Nghênh hít một hơi thật sâu: "Đạo diễn Quan chỉ là bị người ta nhờ vả nên mới làm khó ông thôi, tôi không tin là ông không biết chuyện này."
Bàn tay Thường Bác đặt trên đầu gối siết chặt.
Nhìn dáng vẻ của Thường Bác, Khương Nghênh tiến đến chiếc ghế sofa đơn bên cạnh rồi ngồi xuống, giọng điệu bình tĩnh: "Gần đây tôi có đắc tội với Đoạn Sâm, anh ta nhờ đạo diễn Quan làm khó ông, thực chất là nhắm vào tôi."
Thường Bác cúi đầu nhìn sàn nhà: "Tôi biết."
Khương Nghênh: "Thường Bác."
Thường Bác đoán được Khương Nghênh sắp nói "xin lỗi vì đã liên lụy đến ông", anh không muốn nghe nên vội đưa tay lấy bao thuốc trên bàn trà, rút một điếu ngậm vào miệng, rồi lấy bật lửa định châm.
Nhưng hôm nay chiếc bật lửa này hình như đang muốn đối đầu với anh ta.
Châm mấy lần đều không lên.
Thường Bác nhíu mày, ném bật lửa lên bàn trà.
Thấy vậy, Khương Nghênh đưa tay lấy chiếc bật lửa, xoay xoay nó trong tay rồi "tách" một tiếng bật lửa lên, đưa ngọn lửa đến trước mặt Thường Bác.
Thường Bác rướn người châm thuốc.
Khương Nghênh lên tiếng: "Chuyện của Đoạn Sâm tôi sẽ giải quyết, ngày mai ông đến Châu thị Media báo cáo."