Vưu Vật

Chương 639: Chiến tranh lạnh



Châu Dị không hề che giấu ý định muốn đưa Cát Kim Hoa vào tù.

Anh chẳng muốn che giấu, cũng chẳng thèm che giấu.

Nghe vậy, Cát Kim Hoa nghiến răng ken két, ánh mắt lóe lên tia giận dữ.

Châu Dị nói xong, thấy Cát Kim Hoa im lặng, anh ngồi thẳng dậy, khẽ cười: "Chú Cát, tôi không vội, chú cứ thong thả suy nghĩ."

Cát Kim Hoa nghiến răng, im lặng.

Châu Dị nói xong, quay đầu ra hiệu cho Tần Trữ, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Tần Trữ hiểu ý, đứng dậy theo sau.

Vừa khuất bóng hai người, phòng khách lập tức vang lên những tiếng đấm đá túi bụi, tiếp đó là tiếng kêu la thảm thiết của Cát Kim Hoa.

Nghe tiếng động, Châu Dị nhếch mép cười khẩy, ra lệnh: "Bảo người của cậu ra tay nhẹ thôi, ông ta đã già rồi, đừng đánh chết."

Tần Trữ nghiêm mặt nói: “Người của tôi luôn biết chừng mực.”

Châu Dị nhướng mày: “Ông chắc chưa?”

Tần Trữ: “Trừ Tiểu Cửu.”

Châu Dị nhếch mép cười, trêu chọc: "Để dành người đặc biệt nhất cho tôi à?"

Tần Trữ cong môi: “Anh em với nhau, người ông thích, sao tôi nỡ không nhường.”

Châu Dị nheo mắt: “Nếu không hiểu rõ con người ông, tôi suýt nữa thì tin rồi đấy.”

Cát Kim Hoa tuy kín miêng, nhưng xương cốt lại "mềm xèo"

Chưa đầy nửa tiếng, ông ta đã khai ra tất cả những gì mình biết.

“Luật sư Tần, Châu tổng, ông ta đã khai hết rồi.”

Châu Dị cười khẩy: “Nhanh vậy?”

Vệ sĩ: “Vâng.”

Tần Trữ: “Đi điều tra theo lời khai của ông ta, nếu mọi chuyện khớp thì giao ông ta cho cảnh sát, còn nếu có gì bất thường…”

Tần Trữ chưa nói hết câu, vệ sĩ đã hiểu ý: “Rõ.”

Nói xong, vệ sĩ gật đầu chào Tần Trữ và Châu Dị, sau đó quay người trở vào phòng khách.

Châu Dị mỉm cười: “Cậu cũng nhường người này cho tôi đi?”

Tần Trữ thản nhiên nói: “Anh ta không hợp với Tiểu Cửu.”

Châu Dị: “Vậy bên ông, ai hợp với Tiểu Cửu?”

Tần Trữ: “Tiểu Tam.”

Khóe miệng Châu Dị giật giật, thốt ra hai chữ: “Xui xẻo!”

Châu Dị không bận tâm đến Cát Kim Hoa thêm nữa, anh rời khỏi biệt thự Tần Trữ, vừa lái xe đến công ty vừa gọi cho Bùi Văn Hiên.

Điện thoại được kết nối, Bùi Văn Hiên lên tiếng trước: “A Dị.”

Châu Dị lễ phép và cung kính: “Chú ba.”

Bùi Văn Hiên: “Thằng nhóc này, lại làm chuyện nguy hiểm sau lưng Nghênh Nghênh rồi đúng không?”

Châu Dị nói giảm nói tránh: “Hú vía thôi.”

Nói xong, Châu Dị mỉm cười hỏi: “Chú ba, chú đã gọi điện thoại cho Nghênh Nghênh chưa?”

Bùi Văn Hiên đáp: “Gọi rồi, chú nói với con bé là Tô Dĩnh mang thai, gần đây chú bận, bảo con bé đến giúp chú chăm sóc cô ấy hai ngày.”

Châu Dị nhướng mày: “Cô ấy đồng ý chứ ạ?"

Bùi Văn Hiên đáp: “Đồng ý.”

Nói xong, Bùi Văn Hiên dừng lại một chút, nói: “Chú luôn cảm thấy hình như Nghênh Nghênh biết chuyện gì đó.”

Hai tay Châu Dị đặt trên vô lăng, anh dùng đầu lưỡi chạm vào má, không nói gì.

Thấy Châu Dị im lặng, Bùi Văn Viên lại hỏi: “Tối nay đến nhà chú ăn cơm nhé?”

Châu Dị hiểu ý Bùi Văn Hiên, biết ông đang muốn xoa dịu bầu không khí, liền nhẹ nhàng đáp: "Vâng ạ."

Cúp điện thoại với Bùi Văn Hiên, Châu Dị liền gọi điện thoại cho Khương Nghênh.

Chuông reo hồi lâu rồi tắt, không ai nhấc máy.

Châu Dị di chuyển ngón tay trên màn hình, gọi thêm một cuộc nữa, kết quả vẫn như cũ.

Châu Dị khẽ thở dài, cười nhạt.

Xem ra cô ấy thật sự đã biết chuyện gì đó.

Khi Châu Dị đến công ty, Khương Nghênh đã ra ngoài, anh tiếc nuối vì lỡ mất cơ hội gặp cô.

Kiều Nam, fan cuồng chính hiệu của cặp đôi Châu - Khương, vừa nhìn thấy Châu Dị đã hớn hở chạy đến: "Châu tổng, anh chưa gọi điện cho giám đốc Khương sao?".

Châu Dị: “Gọi rồi, cô ấy không nghe máy.”

Kiều Nam gật đầu lia lịa: “Chắc là chị ấy đang bận, có một buổi quay quảng cáo gặp sự cố.”

Châu Dị cau mày: “Chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng cần cô ấy đích thân xử lý?”

Kiều Nam thành thật nói: “Dạ không cần, bình thường những chuyện này thường do nhân viên xử lý, nhưng hôm nay giám đốc Khương…”

Kiều Nam định nói “nhưng hôm nay giám đốc Khương hơi kỳ lạ”, nhưng rồi lại ngập ngừng, cuối cùng chỉ nói: "Nhưng giám đốc Khương là người có trách nhiệm, cho nên dù là chuyện nhỏ cũng sẽ tự mình xử lý."  

Châu Dị nhướng mày, nhìn khuôn mặt đang nói dối một cách nghiêm túc của Kiều Nam, anh nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.

Trở về phòng làm việc từ bộ phận quan hệ công chúng, Châu Dị châm một điếu thuốc, dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn thoại cho Khương Nghênh: "Vợ à, mọi chuyện bên anh đã giải quyết xong rồi, tối nay anh về."