Trịnh Vĩ vẫn ra vẻ mặt nghiêm túc nói hươu nói vượn, còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị ai đó đá cho một cái rõ đau vào mông.
Trịnh Vĩ không kịp đề phòng, loạng choạng ngã nhào về phía trước mấy bước.
Đến khi Trịnh Vĩ đứng vững, tức giận quay đầu lại, cậu ta nhìn thấy bố Sầm mặc một bộ trang phục Trung Sơn màu đen, dáng người cao lớn.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của bố Sầm, Trịnh Vĩ lập tức đứng thẳng người, nuốt nước bọt: “Bố.”
Số Sầm lạnh lùng hỏi: “Cậu đang làm gì ở đây?”
Trịnh Vĩ: “Tiếp, tiếp đãi bạn của chị con từ Bạch Thành đến.”
Nghe vậy, bố Sầm vẫn không hề dễ chịu hơn chút nào: “Bạn bè kiểu gì mà cần cậu tiếp đãi?”
Trịnh Vĩ mím môi, cúi gằm mặt xuống đất như đà điểu, không dám hó hé tiếng nào.
Bố Sầm phản đối Sầm Hảo gả đi xa, ông đã “ba lần bảy lượt” nói rõ chuyện này ở nhà.
Tuy Trịnh Vĩ thật lòng cảm thấy Tần Trữ làm anh rể của mình cũng không tệ, nhưng cậu ta cũng không dám vì Tần Trữ mà “đắc tội” với bố Sầm.
Bố Sầm nói xong, Khương Nghênh đứng bên cạnh mỉm cười: “Cháu chào bác, cháu là bạn của Sầm Hảo ở Bạch Thành, cháu tên là Khương Nghênh.”
Khương Nghênh vừa dứt lời, bố Sầm liền quay đầu nhìn cô, vẻ mặt không rõ vui buồn: “Vợ của Châu Dị à?”
Khương Nghênh mỉm cười: “Dạ vâng.”
Nghe vậy, sắc mặt bố Sầm dịu đi phần nào: “Nghe Hảo Hảo nói lúc ở Bạch Thành, cháu đã chăm sóc con bé rất nhiều.”
Khương Nghênh hào phóng đáp: “Bạn bè với nhau thì nên giúp đỡ lẫn nhau thôi ạ.”
Bố Sầm “ừm” một tiếng, vì phía sau còn có cấp dưới và một số đối tác làm ăn, nên ông không nán lại lâu, sau khi chào hỏi Khương Nghênh vài câu, trừng mắt nhìn Trịnh Vĩ một cái, rồi xoay người rời đi.
Bố Sầm vừa đi, Trịnh Vĩ liền thở phào nhẹ nhõm, cậu ta vỗ ngực, nhìn Sầm Hảo: “Chị, suýt chút nữa thì em bị dọa chết.”
Sầm Hảo: “Thẻ VIP của em ở đâu ra?”
Trịnh Vĩ biết trong tình huống này, muốn giấu cũng không giấu được nữa, bèn thành thật khai báo: “Lén… lén lấy của bố.”
Sầm Hảo cười gằn, giơ ngón tay cái với Trịnh Vĩ: “Em giỏi lắm.”
Trịnh Vĩ: "Hôm nay bố đến 'Ngư Trang', không phải là vì em lấy trộm thẻ của ông ấy đấy chứ?"
Sầm Hảo: “Thế em nghĩ xem?”
Trịnh Vĩ: “…”
Bố Sầm là người cẩn thận, Trịnh Vỹ ngày thường cũng không dám lấy trộm đồ của ông.
“Sự việc bất thường, ắt có ẩn tình”, bố Sầm không nghi ngờ mới là lạ.
Lúc này, Châu Dị và Tần Trữ đang đứng ở cửa đã chứng kiến toàn bộ sự việc.
Châu Dị cong môi, nhìn Tần Trữ, trêu chọc: “Bố vợ của ông không dễ đối phó đâu.”
Tần Trữ trầm giọng nói: “Đúng vậy.”
Châu Dị hỏi: “Nghĩ ra cách ứng phó chưa?”
Tần Trữ: “Định 'tấn công' mẹ vợ trước.”
Châu Dị trêu chọc: “Tấn công thế nào?”
Tần Trữ thản nhiên nói, "Hai hôm trước, tôi đã nhờ một người bạn tổ chức một buổi diễn thuyết về luật, sau đó nhờ người mời mẹ vợ tôi đến."
Châu Dị nghe vậy, nhướng mày: “Cách lấy lòng này không tồi.”
Tần Trữ nói: “Càng vào lúc này, càng phải cẩn thận từng bước, không được phép xảy ra sai sót. Thay vì tốn công sức ở lĩnh vực mình không am hiểu, chi bằng cứ phát huy thế mạnh của bản thân."
Tần Trữ nói xong, Châu Dị cười khẩy, vỗ vai anh ta: “Nhiệm vụ nặng nề, cố gắng lên.”
Tần Trữ nhìn Châu Dị: “Dù sao cũng không đến mức như ai kia, thầm mến người ta mười một năm.”
Nghe thấy lời nói của Tần Trữ, Châu Dị nhướng mày: “Anh em với nhau, sao lại chọc vào chỗ đau của tôi như vậy? Tôi chạy đến tận đây là vì ai?”
Tần Trữ: "Đừng có mà khoác lác cho cái tính tò mò của ông, muốn hóng hớt thì cứ nói thẳng, đừng có lôi anh em vào."
Châu Dị cười mắng: “Thấy sắc quên bạn.”