Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng đầy xương, nhìn qua lớp kính của quan tài. Điều khiến tôi ngạc nhiên không phải là những bộ xương, căn phòng đổ nát hay lớp bụi dày như cuốn sách, mà là việc tôi đã tỉnh dậy.
Điều cuối cùng tôi nhớ tôi đ·ã c·hết.
Tôi cựa quậy một chút, cố gắng với tới nút trên dây đai giữ tôi đứng thẳng. Mất vài nhịp lắc lư cơ thể cùng một cú hích, bàn tay tôi mới tới được đúng vị trí và tôi đập mạnh lòng bàn tay vào nút đỏ lớn.
Dây đai rút lại, trườn qua ngực và đùi tôi vào các ngóc ngách của chiếc hộp công nghệ cao mà tôi đang mắc kẹt.
Tôi đ·ã c·hết bao lâu rồi, một thế kỷ? Hai thế kỷ? PPhải mất bao lâu để hồi sinh xác c·hết đông lạnh của tôi sau đó lại bỏ quên tôi lâu tới mức những người bạn cùng phòng đã quắt queo, xám xịt?
Khám xét bên trong quan tài của mình, tôi tìm cách thoát ra. Người thiết kế thứ này đã làm nó khá dễ sử dụng, có một tay nắm màu đỏ lớn, giống như những thứ bạn đôi khi thấy trên toa tàu, được viền trong một vết lõm sọc đen và vàng. Với tay trái, tôi kéo. NNó không nhúc nhích. Tôi cố gắng giữ nhịp thở ổn định trong khi lặp đi lặp lại cho tới lúc nó nhượng bộ. Mặt kính bật ra và rơi xuống với tiếng "clang" lớn, nghe giống kim loại hơn là thủy tinh, bụi mù bay lên khiến tôi ho sặc sụa.
Vươn vai hít thở, tôi lê bước loanh quanh căn phòng. Nó khá rộng, đủ để chứa nửa tá xe tải mà vẫn còn dư chỗ quay đầu. Ba trong số đống quan tài đã bị phá vỡ, tám cái khác thì lớp vỏ bên ngoài chi chít những vết trầy xước ghê rợn Mười hai chiếc còn lại tuy vẫn nguyên vẹn nhưng không sáng đèn như của tôi.
24 chiếc quan tài sao? Liệu còn bao nhiêu phòng chứa đầy thứ này? Lội qua lớp bụi và mảnh vỡ, tôi phủi sạch bụi bám trên 1 nắp quan tài. Xác c·hết bên trong mặc áo khoác và quần trắng, hệt như tôi. Người này cũng đeo một sợi dây đeo quanh cổ. Tôi chạm vào ngực mình, quả nhiên, tôi cũng có một cái.
Tôi kéo dây đeo ra khỏi cổ áo. Chiếc thẻ được làm bằng nhựa đục, có mạch điện chạy ngang dọc và thông tin được in trên mặt trước.
[Đối tượng: Aldrich Isengrund
Chiều cao: 1m76
Tuổi: 43
Cân Nặng: 97.4 kg
Thời gian t·ử v·ong: 2027
Nguyên Nhân Tử Vong: Nhiễm Trùng Máu]
Đúng rồi, giờ tôi đã nhớ ra. Tôi đã giẫm phải một mô hình của lũ night goblin đáng ghét trong bộ sưu tập Warhammer của con trai dẫn tới đứt chân. Sau đó, Brad, đồng nghiệp của tôi, vô tình tạt chất thải vào ủng của tôi khi cả hai đang dọn dẹp một khối mỡ cứng đầu trong cống địa phương.
Sau khi tỉnh dậy giữa đêm, cảm thấy tồi tệ, tôi đã uống vài viên thuốc và cố gắng chịu đựng, nghĩ rằng mình bị cảm cúm. Đến khi vợ tôi, Sasha, đưa tôi đến bệnh viện vào buổi sáng, thì đã quá muộn, Thuốc không thể chiến thắng được sự nhiễm trùng. Vào thời khắc cuối cùng, tôi quyết định hiến thân cho khoa học, cho một trong những cơ sở đang thử nghiệm phương pháp đông lạnh cơ thể với lời hứa sẽ cố gắng hồi sinh tôi trong tương lai.
Tôi thở dài, mong rằng vợ con tôi ổn. Cú sốc vẫn chưa ập đến, nhưng tôi có thể cảm nhận thấy nó đang chực chờ, sẵn sàng giáng xuống bất cứ lúc nào. Hiện tại, tôi thấy mừng vì được sống lại, nhưng sẽ rất tức giận nếu một thế lực toàn năng nào đó đang can thiệp vào cuộc đời tôi chỉ để vui đùa.
Không chắc mình sẽ tìm thấy gì ngoài căn phòng này, tôi lục lọi đống lộn xộn, cho đến khi tìm thấy đoạn ống thép dài tầm 1m có đầu uốn cong thành hình chữ "L" ngắn. Vài mảnh giẻ rách và một đoạn dây điện biến công cụ tự chế tạm bợ của tôi thành thứ gì đó cầm nắm được.
Vừa chế tạo công cụ, tôi chợt nhận ra mình đang nhìn mọi thứ trong bóng tối gần như hoàn toàn với hai gam màu đen trắng. Kiểm tra lại hình ảnh phản chiếu của mình, tôi nhẹ nhàng đưa ngón tay chạm vào mắt. Nó mềm mại và trông giống như mắt người bình thường. Tôi xoa cái đầu trọc, nhún vai và tạm gác lại bí ẩn này để giải quyết sau.
Cầm ống thép trong tay, tôi bước tới cánh cửa rồi chọc vào bảng điều khiển cầu kỳ. Nó sáng lên, tôi không nhận ra các chữ cái, nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn có thể đọc được Bấm nút ‘mở cửa’ không có tác dụng gì, quẹt thẻ cũng vậy, cả hai đều trả về thông báo ‘không đủ năng lượng'
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ biết ơn các quy định về an toàn và sức khỏe, nhưng khi kéo cần gạt mở cửa thủ công và nạy cửa ra bằng ống thép, tôi thực sự cảm thấy may mắn vì người thiết kế thứ này đã tính đến trường hợp mất điện lẫn ai cũng có thể mở.
Cánh cửa kêu ầm ĩ đến khó chịu nhưng cuối cùng cũng mở. Một hành lang rộng và cao hiện ra trước mắt tôi, được ốp bằng thép hoặc một loại hợp kim tương lai nào đó. Rẽ trái, tôi đi ngang qua hàng loạt cánh cửa, mỗi cánh đều được gắn biển với những ký tự kỳ lạ. Những từ như "Kho chứa Thử nghiệm 08" và "Lối vào Khu vực Dịch vụ" lởn vởn trong đầu tôi khi bước qua. Đi được khoảng hai trăm mét, tôi nhận ra hành lang này hơi cong.
Một phút sau, tôi đến một ngã ba và đọc các biển báo. Tôi rẽ phải hướng tới khu căng tin. Dù không thấy đói hay khát, nhưng đó không phải lý do để không tìm kiếm nhu yếu phẩm.
Tôi vượt qua hàng loạt đ·ống đ·ổ n·át và những mảng tường đen kịt; ở một số chỗ, lớp ốp đã bị nung chảy, cho tôi thấy thoáng qua những đường ống, dây cáp hay ống dẫn. Tôi siết chặt ống thép trong tay rồi hít thở thật sâu.
Một rào chắn nát bươm che nửa cửa đôi của căng-tin, trong khi nửa cánh cửa còn lại hằn in dấu vết cháy xém cùng những vết cào cấu. . Tôi vô thức tưởng tượng mình đang đứng sau rào chắn, bắn trả những sinh vật ngoài hành tinh, nhưng ngay lập tức dừng lại khi suy nghĩ ùa về bẫy mìn dây và tháp pháo tự động. Rồi tôi nhận ra bất cứ thứ gì như thế ắt hẳn đã kích hoạt khi những người ở đây bị áp đảo.
Mặc dù vậy, tôi vẫn nằm xuống và trườn người về phía trước, chỉ để chắc chắn rằng mình không bỏ sót bất cứ điều gì. Cách tiếp cận này có vẻ ngớ ngẩn, đặc biệt là khi tôi vượt qua rào chắn mà không gặp bất trắc, nhưng tôi không hối hận vì đã thận trọng. Không có xác c·hết hay v·ũ k·hí, chỉ có đ·ống đ·ổ n·át, tro tàn cùng bụi.
Một vài bóng đèn đỏ le lói hắt ánh sáng yếu ớt. Căng-tin rộng bạt ngàn hiện vô cùng bừa bộn. Bàn ghế dành cho hai trăm người bị lật úp và bẻ cong, vung vãi khắp nơi. Bên trái tôi là một tấm kính khổng lồ; những tấm chớp bên ngoài che khuất tầm nhìn ra bên ngoài. Cảm giác rùng mình lướt qua sống lưng, và một linh cảm vô cớ mách bảo tôi rằng nhìn ra bên ngoài đồng nghĩa với c·ái c·hết.
Nhịp thở của tôi nhanh hơn dẫn tới hít vào lượng bụi lớn. Tôi ho và cảm giác sợ hãi kỳ lạ dần tan biến.Một dãy máy móc chiếm trọn bức tường bên phải; tôi tiến về phía chúng. Trông chúng giống như loạt lò vi sóng cỡ lớn. Tôi dùng tay áo quét sạch bụi bặm. Bên trong chiếc thứ tư có một khay với bốn rãnh lõm. Mở cửa khiến toàn bộ máy sáng lên, màn hình phía trên bắt đầu hiển thị hàng loạt thông báo lỗi, nhưng nó cũng cho tôi biết đây là một mô-đun dinh dưỡng dạng sệt.
Cười toe toét, tôi nhận ra N.O.M. có lẽ không phải tên gọi chính thức, chắc lập trình viên nào đó có thể đã can thiệp vào các thông báo lỗi. Tôi kích hoạt tất cả các máy móc, và sau khi quét thẻ, tôi đã lấy được nước ấm từ một trong số chúng, thậm chí nước còn rất sạch.
Một luồng sáng kỳ lạ, nhiều màu sắc hắt ra từ cánh cửa vỡ và thứ gì đó húc mạnh vào chúng với tiếng v·a c·hạm kinh hoàng. Tôi c·hết lặng khi thấy sinh vật màu xanh giống cá đuối có cặp sừng ngang cùng lớp da sần sùi đang gầm rú, cố gắng nhồi nhét thân hình khổng lồ của nó qua khe hở.
Tôi nấp vào sau cái bàn Sinh vật kia lại gầm rú khiến tôi cảm thấy vô cùng chóng mặt. Cùi chỏ tôi va mạnh vào đâu đó, đau buốt.
" Fuck!"
Cơn đau kéo tôi trở lại hiện thực. Trong tích tắc, tôi nhận ra không chỉ không có ai khác ở đây, chỉ có tôi kẻ béo phì chậm chạp tới đáng thương, không có cơ hội chạy thoát. Đứng dậy, đi khỏi cái bàn và lao về phía con quái vật ngoài hành tinh kia gào thét lên sự bực bội pha lẫn sợ hãi của bản thân.
Không giúp ích gì.
Cơ thể tiết ra adrenaline vào những cơ bắp ì ạch giáng mạnh ống thép xuống mặt và ý định đập nát thứ gì đó bỗng nhiên trở thành ý tưởng tuyệt vời nhất thế giới. Với tiếng thét, tôi giáng mạnh ống thép vào mặt con cá đuối. Sừng của nó xoắn lại đâm vào tôi, rất sâu, nhưng hầu tôi như không cảm thấy gì.
Tôi đập liên hồi vào đầu nó nhưng vẫn không thể khiến nó nao núng. Đuôi nó quật mạnh về phía trước, đánh bay chiếc ống thép khỏi tay tôi. Cơ thể tôi co cứng lại khi dòng điện chạy dọc người, Con cá đuối lại rú lên, đắc thắng, dùng sừng húc tung lồng ngực tôi.
Tuyệt vọng lẫn kinh hãi tràn ngập tâm trí khi tôi khi tôi loay hoay cố gắng chống lại cái mồm ngoạm của nó, rồi nhanh chóng chuyển thành giận dữ, sau đó là căm thù. Tôi sẽ kéo theo con quái vật này xuống mồ cùng. Trọng lượng của tôi ghì nó xuống xong túm lấy một mảnh rào chắn, nhét đầy mảnh kim loại vụn vào cái miệng đầy nước dãi của nó.
Con cá đuối khựng lại đủ lâu để tôi đẩy bản thân ra khỏi cặp sừng, chộp lấy ống thép và đập liên hồi vào nó. Những nhát đánh của tôi dồn nó xuống, cuối cùng xiên nó lên rào chắn. Tôi không ngừng tay cho đến khi nó bất động.
Tôi gục ngã, choáng váng vì đau đớn và mất máu. Lấy một mảnh giẻ từ bẩn từ rào chắn, tôi ấn chặt nó vào ngực trong khi sàn nhà lạnh lẽo ướt sũng mồ hôi. Biết đâu nếu tôi trụ được đủ lâu, nhiễm trùng máu có thể tiễn tôi đi lần thứ hai.
Con cá đuối tan rã thành từng đám sương mù lấp lánh sắc cầu vồng, đọng lại trên sàn nhà. Tôi há hốc mồm kinh ngạc trước cảnh tượng kỳ lạ này. Sương mù kỳ quái đó chảy xuyên qua rào chắn, dễ dàng vượt qua vật chất rắn, khiến tôi hoảng sợ lùi lại, nhưng nó vẫn cứ chui tọt vào da tôi.
Giọng nói trầm khôn cùng, dường như vọng ra từ chính hộp sọ của tôi xuất hiện.
++Năng lượng đã tiếp nhận... Dự trữ khẩn cấp còn 0.1%... Hủy chế độ chờ... Chạy chuẩn đoán... Hệ thống hỗ trợ sự sống kích hoạt... Đang sửa chữa... Cảnh báo: Mức năng lượng thấp... Triển khai ống xi phông Biển Lượng Tử... Đang sạc... Cảnh báo: Các thực thể thù địch sẽ bị thu hút bởi Người Vận Hành E-SIM trong khi ống xi phông Biển Lượng Tử hoạt động. Hãy chuẩn bị chiến đấu.++
Cơn đau của tôi giảm xuống thành những cơn nhói nhói khó chịu, máu cũng đã ngừng chảy ra ngoài. " Wow. Mình đã dc cấy ghép? Mình sẽ sống ư?"
++Xác nhận yêu cầu. Người Vận Hành Aldrich Isengrund sở hữu một cấy ghép E-SIM và mô-đun hỗ trợ sự sống. Khả năng phục hồi toàn bộ của Người Vận Hành sẽ đạt 100% trong vòng năm phút. Nguy cơ t·ử v·ong do v·ết t·hương là rất thấp.++
" Cảm ơn"
++Không có gì, Người Vận Hành.++
Một giao diện hiển thị thông tin trên nền HUD hiện lên lọt vào nhận thức của tôi và cho tôi thứ gì đó để tập trung, mà không che khuất tầm nhìn như thể nó không tồn tại vậy. Nó vừa lạ lẫm vừa hoàn toàn tự nhiên.
Ngay lập tức, tôi mở lịch ra xem. Lịch ghi: Ngày và giờ không rõ. Đồng bộ hóa lần cuối, X282156M25.
Hệ thống ngày tháng kỳ lạ này có vẻ quen quen.
"Ừm... M25 nghĩa là thiên niên kỷ thứ hai mươi lăm sao?"++
++ Chính xác++
" Mình đã ngủ quá lâu. Làm gì bây giờ?" Tôi dựa vào cánh cửa nát nhìn trong vô định. Một tiếng chuông nhẹ nhàng kéo tôi trở lại thực tại để nhận ra cơ thể đã hoàn toàn lành lặn.
“E-SIM là gì?”
++Mô-đun Lợi Ích Tự Giác.++ Giọng nói trầm vang lên trong đầu tôi. ++Mô-đun thử nghiệm này cải thiện cơ thể, tâm trí và linh hồn của Người điều hành, cũng như chính mô-đun, miễn là các điều kiện tiên quyết được đáp ứng; các điều kiện tiên quyết bao gồm năng lượng, kiến thức và số lượng tiêu diệt.++
“Số lượng tiêu diệt? Thật?”
++Đúng vậy, tiêu diệt kẻ thù của nhân loại để đổi lấy một hình dạng tốt hơn.++
“Không chắc về phần tự giác, nhưng không thiếu lợi ích cá nhân ở đó.” Tôi thở dài, “Được rồi, cho tôi xem các tùy chọn.”
Dữ liệu chảy vào đầu tôi, xuất hiện trong tâm trí tôi như một ngọn núi lớn, đầy những hộp màu sắc và các đường sáng trắng. Có sáu cấp độ khác nhau, cấp độ đầu tiên có các tùy chọn bao gồm năng lượng, hỗ trợ sự sống và hướng dẫn thông tin.
Cấp độ thứ hai có rất nhiều tùy chọn sửa đổi cơ thể, tất cả ngoại trừ ‘Mô-đun Cảm biến’ đều bị làm mờ. Cấp độ thứ ba bao gồm các mô-đun tâm trí, không có cái nào khả dụng, trong khi cấp độ thứ tư có các nâng cấp cho E-SIM, với ‘Ma trận Nghiên cứu’ có sẵn để lắp ráp. Cấp độ thứ năm là các tùy chọn linh hồn khá huyền bí. Chúng thậm chí không được dán nhãn, và tôi nghi ngờ dữ liệu bị hỏng.
Cuối cùng, tuy nhiên, là ba tùy chọn ở cấp độ thứ sáu. Một trong số đó tôi có dữ liệu, trong khi hai cái khác báo cáo thiếu dữ liệu. Tôi nhấp vào nó: ‘Beacon - Sự hiện diện của bạn làm suy yếu và h·ành h·ạ các thực thể Biển Lượng tử.’
Đính kèm vào cuối mô tả ‘Beacon’ là ba từ, một thông điệp từ quá khứ gửi đến một người đàn ông lạc lối trong tương lai xa. Những từ này phát sáng với sức mạnh vàng, được truyền vào một tiếng gầm cuối cùng của sự thách thức chống lại một nền văn minh đang suy tàn, từng thống trị Dải Ngân hà. Ngay cả khi tôi đọc chúng, những từ này mờ dần, sức mạnh của chúng đã cạn kiệt khi truyền tải những cảm xúc và gánh nặng của kiến thức tương lai mà chúng được viết ra. Máu rút khỏi mặt tôi khi thực tế của tôi kết tinh. Một tia sáng vàng cuối cùng lóe lên và tắt trong tâm trí tôi và cuối cùng tôi biết mình đang ở đâu và khi nào.
‘Chúc may mắn - Adam.’
“C·hết tiệt!” Tôi hét lên.
Giờ là thiên niên kỷ thứ 41, nơi chỉ có c·hiến t·ranh.