We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 27: Sự hài lòng 100%



Yeah, thi xong rồi! Kỳ học cũng đã kết thúc được ba ngày nhưng thi xong không có nghĩa là đã xong việc. Còn một bài vẽ cuối cùng cần nộp với hạn là sau khi thi xong. Chính vì vậy tôi vẫn phải lên trường.

Mấy cái liên quan đến mỹ thuật này để làm được cần phải có cảm xúc, đôi khi ngồi ngắm trời ngắm đất cả ngày mà chẳng vẽ được nét nào nhưng cũng có những lúc sản phẩm được hoàn thành chỉ trong chưa đầy một giờ đồng hồ.

Thầy cô cũng hiểu cho điều này. Mà chúng tôi cùng một phe mà, thầy cô không hiểu thì còn ai hiểu đây. Nói thế chứ thực tế hạn nộp bài được dời đến sau khi thi xong là do chúng tôi xin xỏ đó, vì không làm kịp.

Còn chuyện thằng Toey, nó rất dữ dội đúng y như lời nó nói hôm trước. Căn bản thì thằng này vốn là một đứa có cá tính mạnh rồi. Nó bảo là đừng để nó phải thể hiện năng lực siêu nhiên vì từ giờ trở đi, nó sẽ đem hết sức chịu đựng trong ba năm thương nhớ của mình bùng nổ hết ra ngoài. Hờ hờ, tự dưng tôi thấy lo cho thằng Q quá.

Anh Chen - bạn trai giả vờ - cũng đang làm khá tốt nhiệm vụ của mình, đưa đi đón về, thỉnh thoảng dắt đi ăn rồi quan tâm chăm sóc này kia, nói chung là làm y như cái lúc nó cưa gái. Không cần phải dạy bảo thêm gì vì vốn thằng Chen cũng đã lành nghề lắm rồi.

"Peem Peem, mày có thấy thằng Chen thằng Toey dạo này cứ là lạ không?" - Thằng Q cầm một cây cọ chưa nhúng màu vẽ huých huých tôi rổi chỉ sang thằng Toey thằng Chen đang ngồi cười to nhỏ với nhau ở bàn bên kia. Thằng Toey cũng đến để làm bài của nó, nghe bảo nó chọn học điêu khắc.

"Ơ, mày từ trên giời rơi xuống à mà không biết, hai đứa nó đang hẹn hò với nhau mà."

"HẢ? Hẹn hò??? Thằng Chen ấy hả? Tao đé* tin." - Thằng Q há hốc mồm, nhìn sang hai đứa bàn bên không chớp mắt. Chắc thằng Chen nghe thấy hay sao mà thấy nó ngồi gần lại thì thầm gì đó với thằng Toey và cả ôm eo nữa. Thằng Toey bị đụng eo thì giật mình tính tránh nhưng may là còn ý thức, nó nhanh tay đút một miếng bánh vào miệng thằng Chen. Ôi trời, Oscar nhất định phải về tay hai đứa nó.

"Đấy, tin chưa, ôm ấp nhau thế cơ mà. Mày không đến chúc mừng hai đứa nó đi à." - Tôi cũng làm đúng vai trò khiêu khích của mình như kịch bản thằng Pun đã đề ra.

"Thằng Chen? Với thằng Toey?" - Thằng Q vẫn đang rất hoang mang.

"Ờ đúng vậy, sao trông mày ngạc nhiên thế, thằng Thaen hẹn hò với thằng Fang, tao với cả Phum cũng là người yêu đấy thôi. Thằng Chen với thằng Toey sao lại không thể được chứ?"

"Không phải không được, nhưng mà chúng nó chấm nhau từ bao giờ thế, mày với thằng Phum tao nhìn ra được cơ mà thằng Toey... sao tao chẳng biết cái gì hết vậy nhỉ?" - Không rõ có phải do tôi cả nghĩ mà trông biểu cảm thằng Q có vẻ rất không hài lòng.

"Thì mày có quan tâm em nó đâu, biết thế nào được."

"Ai nói không quan tâm?"

"Ha" - Tôi quay sang nhìn thẳng mặt thằng Q, nó giật mình khi nhận ra mình vừa nói điều gì nên thu hồi ánh mắt, không nhìn sang bàn bên kia nữa.

"Ờ thì nó là em cùng mã với tao mà, tao quan tâm lo lắng cho nó cũng là lẽ thường chứ sao." - Nụ cười của tôi lúc này chắc là khiến thằng Q cảm thấy xấu xa lắm. Mày đáng nghi quá đấy nhé Q. Toey ơi có hy vọng rồi em ơi.

"Mày lo lắng làm gì, thằng Chen cũng có phải người lạ đâu, bạn mình mà."

"Chính bởi vì nó là bạn tao, tính cách của nó thế nào tao biết rõ."

"Tính cách như mày thôi chứ sao, hahaha."

"Ờ, chồng mày cũng thế đấy, cẩn thận vào."

"Đệch, vẽ tiếp bài của mày đi." - Tôi thực sự rất muốn bùng nổ, sao ai cũng thích đâm chọc, thích dùng lời nói để làm tổn thương một chàng trai tốt đẹp như tôi chứ. Bé Peem không thích điều này, bé Peem không chấp nhận. Ôi cuộc đời thật trớ trêu.

Thằng Q trộn sơn xong lại quay sang nhìn bàn bên kia, suốt cả buổi cứ tô vẽ được đôi ba nét là nó lại quay qua nhìn thằng Chen thằng Toey. Phải nói là chẳng còn tâm trí nào mà ngồi vẽ vời được nữa.

Sau chừng như không chịu nổi nữa, nó đập mạnh cọ vẽ xuống bàn rồi từ từ đi lại chỗ hai cái người không quan tâm gì đến thế giới xung quanh một cách giả tạo kia.

"Này, hai đứa mày yêu nhau à?" - Thằng Q đứng đó nhìn xuống hai cái đầu đang chụm vào nhau còn thằng Chen thì ngay lập tức nhấc tay lên khoác vai thằng Toey như muốn nói đại loại kiểu "Đúng vậy, đây là em bé nhà tao".

"Đúng vậy, em là người yêu của anh... ờ P'Chen." - Ái chà, ái chà, em tôi diễn đỉnh quá. Rõ ràng thằng Toey chỉ gọi mỗi thằng Q là P' để cho đặc biệt hơn với người khác. Chính vì vậy, chúng tôi đã kiến nghị thằng Toey đổi qua gọi là P'Chen để giảm mức độ đặc biệt của thằng Q xuống xem nó cảm thấy như thế nào. Mà dù nó có không cảm thấy điều gì cũng không sao. Tất nhiên là cuộc vui này sao tôi chậm trễ được. Tôi nhanh chóng bỏ bút vẽ xuống rồi cũng theo sang bàn bên kia hóng hớt.

"Ờ, tao quên chưa nói với mày, như em nó vừa nói đấy Q, tao với Toey đang hẹn hò." - Giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc nhất năm sau xin được nhiệt liệt đề cử thằng Toey với thằng Chen.

"Mày chỉ muốn thử thôi đúng không Chen?" - Tôi và thằng Chen lén nhìn nhau, thằng Toey thì đang cười cười trông rất khốn nạn. Q ơi là Q, lời nguyền của thằng Green cầu cho mày có vợ là con trai có khi ứng nghiệm rồi đấy bạn yêu ạ.

"Tao cũng không biết nữa nhưng Toey rất hợp với tao." - Nói năng như thế này thì chẳng trách thằng Chen luôn là số một trong mắt đám con gái.

"Mày sẽ không làm nó đau lòng rồi đánh mất tình anh em đâu đúng không?" - Thằng Q hỏi thằng Chen nhưng ánh mắt chỉ đăm đăm về phía thằng Toey.

"Không đâu Q, nếu thằng Toey có đau lòng thì tao nghĩ cũng không phải vì tao." - Ánh mắt thằng Chen cả thằng Q như có ánh sáng lóe lên.

Tôi nghĩ thằng Q không ghen đâu mà nó vẻ giống thấy tủi thân khi không ai nói với nó chuyện này hơn. Một đứa là bạn thân, đứa còn lại là em cùng mã. Hờ hờ, điều này có vẻ nằm ngoài sự mong đợi của chúng tôi.

"Vậy thì tốt, tao mừng cho mày."

"Cảm ơn bạn nhé, Toey ơi, anh, ấy, P'Chen nghĩ mình nên về nhà thôi, để anh đưa em đi ăn đồ Italia nhé, ngon lắm." - Đệch, cái phương ngữ tiếng Anh của mày làm tao ngứa tai quá đấy. Mới nãy nó dùng kính ngữ như khi nói chuyện với mấy em gái, chắc nó quên thằng Toey là con trai rồi.

"Vâng P'Chen, đợi em một xíu để em dọn đồ nhé."

"Vâng, nếu là Toey thì lâu đến mấy anh cũng đợi được." - Tôi và thằng Toey đồng thời âm thầm dẩu môi khinh bỉ, quay mặt đi giả bộ buồn nôn. Lúc đầu, thằng Chen vùng vằng không chịu làm nhưng giờ chắc nó thấy trêu thằng Q vui quá hay sao mà nhập vai mượt lắm. Nhìn xem, thằng Q đứng sượng trân nãy giờ nè.

"Ê Q, mình về vẽ tiếp thôi, tiếp tục đứng ở đây làm bóng đèn cho đôi chim cu làm gì."

"Ờ!!!" - Thằng Q dứt khoát bước về chỗ để vẽ tiếp. Tôi với thằng Chen trộm đập tay nhau còn thằng Toey thì đứng nhăn nhó ở một bên.

Không biết điều gì đã khiến thằng Q có biểu hiện như vậy nhưng dẫu sao đó cũng là một dấu hiệu tốt, tốt hơn cả mong đợi. Chừng nào mày còn chưa thành vợ thành chồng với thằng Toey thì thề với cái thẻ vàng trong tay (xin phép được dùng nó thay chứng minh nhân dân), chừng đó tao vẫn sẽ không để con chó trong mồm tao được nghỉ ngơi. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bức Màn Hôn Nhân
2. Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!
3. Hướng Dẫn Yêu Lần Đầu Của Bậc Thầy Diễn Xuất
4. Hôn Hôn Muốn Ngủ
=====================================

Cũng vì vụ này nên hai ba hôm nay chúng tôi đã quen cảnh anh bác sĩ Chen đẹp trai cùng cậu em Toey xà nẹo nhau bất cứ chỗ nào có mặt thằng Q.

Cơ mà kể cũng lạ, thằng Q rất thích trêu thằng Thaen thằng Fang, đôi lúc ngứa mồm còn đâm sang cả bên tôi với Phum nhưng các bạn có tin được không, nó tuyệt nhiên không đả động gì đến thằng Chen thằng Toey luôn. Hành vi này rất đáng suy ngẫm, hừm, vậy vậy vậy vậy thì là như nào đây.

Tối nay thằng Q bảo qua nhà tôi ngủ để làm bài cho xong, ngày kia là đến hạn nộp bài rồi, phải nộp cho xong còn đi cắm trại. Nó nhắn chắc phải muộn mới tới được vì còn phải đưa em yêu đi mua sắm.

Tôi tính tranh thủ qua condo dỗ thằng Phum chuyện đi cắm trại. Nó rất bướng, bảo nếu không để nó đi cùng thì nó cũng không cho tôi đi. Không thì nó sẽ thuê cùng khu resort với bọn tôi, coi như là đi nghỉ dưỡng. Tao đau đầu với mày lắm ấy Phum.

Tính là đi mà cuối cùng cũng không đi được vì thằng Pun hẹn thằng Toey ra quán nhà tôi để hỏi chuyện thằng Q.

"Thấy không, chắc chắn thằng Q thích mày Toey ạ, nếu không nó đã không hành xử như thế, anh bạn nó anh biết mà." - Thằng Pun nói trước khi nhả cục đã trong mồm vào lại trong cố. Eoo, cái người này mà tương lai đòi làm chính trị gia ấy hả?

"Anh nghĩ nếu mày nói với thằng Q ngay từ đầu thì có lẽ đã hẹn hò nhau lâu rồi." - Tôi cũng động viên thêm.

"Nói trước hay sau thì thằng Q cũng sẽ là của mày, tin anh đi."

"Không có tình cảm cũng không sao đâu anh, em chỉ mong anh ấy đừng tránh em là được."

"Thôi nào, đừng sợ, có thầy Pun ở đây, không phải lo đâu em zai." - Tôi và thằng Pun cùng bật cười, thằng Toey cũng mỉm cười theo.

"Đúng, em phải làm được, anh bút chì phải trở lại với em sữa lắc này, đúng không anh?"

Choang!!!

Chúng tôi quay đầu về phía phát ra âm thanh, chiếc cốc xinh đẹp giờ đã nằm tan tành trên mặt đất, mảnh vỡ văng ra khắp nơi.

"P'...P'Q"

***

"P'...P'Q" - Âm thanh đứt quãng hệt như tiếng người ngủ mơ phát ra từ miệng thằng Toey. Nó từ từ đứng dậy rồi tiến lại chỗ thằng Q như một kẻ yếu thế. Tôi với thằng Pun vẫn còn đang bất ngờ há hốc miệng rồi cũng đứng dậy theo thằng Toey. Thằng Q đến từ lúc nào giờ đã không còn quan trọng vì có lẽ nó đã nghe được hết cuộc hội thoại của chúng tôi rồi.

Thằng Q lúc này dường như không còn là thằng Q bình thường nữa, mặt nó trắng còn hơn cả màu sữa lắc đang vương khắp mặt đất, thằng Toey cũng không khá hơn. Ánh mắt thằng Q không đặt trên người đứa nào trong đám tôi, nó trống rỗng không có tiêu cự, ngay cả thằng Toey đang đứng trước mặt mà nó cũng không nhìn.

"Dừng, đứng đó, đừng lại gần." - Dù là mệnh lệnh nhưng thằng Q lại nói một cách run rẩy.

"...P'...P'Q... nghe em nói đã...em..."

"Tao bảo là dừng!!!" - Thằng Q trợn tròn mắt đồng thời né tránh cánh tay đang vươn tới của thằng Toey. Một người ngoài cuộc đứng nhìn vào như tôi còn thấy đau. Thằng Q cuộn chặt nắm đấm, hai mắt nó đỏ au nhưng không khóc như thằng Toey.

"Q, mày bình tĩnh, nghe em nó nói đã." - Nó đưa tay yêu cầu tôi ngậm miệng. Thằng Q không phải là một đứa cục tính nhưng nó cũng thuộc tuýp người nóng tính.

"Tại sao lại làm thế?" - Thằng Q nhìn chằm chằm thằng Toey - người đang cúi gằm mặt để cho nước mắt rơi lã chã trên mặt đất.

"..."

"Tao hỏi là tại sao lại làm thế???"

"Vì Toey yêu P'Q!!! Anh có nghe thấy không, em yêu anh! Sữa lắc yêu anh bút chì, yêu lâu lắm rồi." - Thằng Q nghiến chặt quai hàm đến mức các đường nét trên khuôn mặt nhăn nhíu hết cả lại, nó quay mặt đi chỗ khác như đang cố kìm nén cảm xúc của mình.

Tiếng nức nở cùng những lần vuốt nước mặt của thằng Toey khiến cả tôi và thằng Pun đều không nói nên lời. Nước mắt đàn ông không phải thứ có thể dễ dàng thấy được đâu.

Bầu không khí lúc này vô cùng khó chịu, ai nấy đều yên lặng. P'Ning định đi ra hỏi có chuyện gì nhưng tôi lắc đầu nên chị ấy lại quay trở vào trong quán.

"Peem, tao buồn ngủ, tao đi tắm trước nhé."

"Ờ... ừm." - Thằng Q quay người đi về nhà tôi, thằng Toey kéo áo lên lau nước mắt, chắc nó muốn nhìn thằng Q cho rõ dù hiện tại chỉ có thể thấy bóng lưng đang ngày một rời xa.

"Toey." - Tôi gọi thằng Toey đồng thời đưa tay lên bóp vai nó thật nhẹ.

"Anh ơi... hức... em đau." - Thằng Toey xoay người lại ôm tôi, nước mắt nó rơi thấm ướt cả áo tôi. Thằng Pun cũng đang rưng rưng, nó gục đầu lên người thằng Toey: "P'Q ghét em rồi đúng không anh? P'Q sẽ không nói chuyện với em nữa đúng không?"

Tôi chỉ có thể nuốt nước bọt để làm dịu đi chiếc cổ họng đang khô khốc của chính mình. Muốn an ủi em nó mà chẳng nói nên lời. Lại được cả thằng Pun, mắt nó cũng đang đỏ lựng lên như sắp sửa khóc. Chắc nó nghĩ là vì nó. Tôi lắc đầu rồi cười với thằng Pun, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu nó, mong nó đừng nghĩ nhiều.

Điều gì đến rồi cũng phải đến thôi. Chuyện này chẳng có ai sai ai đúng. Giờ tìm cách để giải quyết vấn đề đi là hơn.

***

Tôi để thằng Pun chở thằng Toey qua nhà thằng Chen vì nếu về nhà bố mẹ nó hẳn shock lắm với hình ảnh lúc này của con trai. Tôi gọi cho cả thằng Matt qua bầu bạn với thằng Toey rồi mới lên nhà xem xét tình hình của đứa còn lại.

Cửa mở ra, căn phòng ngập tràn mùi thuốc lá. Thằng Q không có trong phòng, nó đang đứng chống tay lên lan can bên ngoài ban công, trong tay là điếu thuốc cháy dở. Nó không mặc áo, trên người chỉ độc một chiếc quần dài màu đen và một chiếc khăn tắm đang vắt ngang vai, đầu ngước lên nhìn vào bầu trời khuya mù mịt. Tôi thở hắt ra một hơi rồi từ từ đi đến bên cạnh nó.

"Đói không mày?"

"..."

"Q... thằng Q."

"Hả, hừm, mày nói gì?" - Nó quay đầu lại hỏi tôi, đôi mắt nó tối như mực. Tôi không biết nó đang nghĩ gì, mà có khi chính nó cũng chẳng biết bản thân đang nghĩ gì, cảm thấy ra sao.

"Mày... có ổn không?"

"Không biết nữa."

"Mày giận em nó à?"

"..." - Nó lắc đầu. Cũng may là nó không giận. Thằng Q gục đầu xuống như thể không biết nên làm gì.

"Mày đừng giận em nó nhé Q."

"..." - Đáp lại tôi chỉ có sự im lặng. Nó không nói, tôi cũng chẳng biết nên tiếp lời thế nào, chỉ đành đứng im lặng bầu bạn bên cạnh nó.

"Toey là sữa lắc thật à Peem."

"Ừm"

"Thì ra trái tim của tao vẫn luôn ở bên tao suốt thời gian qua." - Thằng Q bật cười nhưng tiếng cười vừa run rẩy vừa yếu đuối.

"..."

"Tất cả chúng mày đều biết à?" - Thằng Q quay sang hỏi tôi.

"Ừm, cũng mới biết thôi, và cũng biết đây là chuyện riêng của hai đứa mày. Mày cũng phải rõ chúng ta là bạn mà." - Tôi ôm cổ nó, thằng Q lại quay sang nhìn tôi rồi cũng ôm lấy tôi. Nó gục mặt lên vai tôi, không có tiếng nức nở nào, chỉ có cơ thể đang run lên cùng những giọt nước mắt mà tôi cảm nhận được thông qua áo cho tôi hay rằng nó đang khóc.

"Sao nó lại làm thế, sao lại làm thế vì tao chứ?"

"Vì nó yêu mày, em nó đáng thương lắm Q, mày không thấy thương, không thấy yêu em sữa lắc của mày nữa à?"

"Bởi vì yêu nên tao mới làm thế, nhưng mà... chết tiệt." - Thằng Q chửi thề một tiếng rồi tách khỏi người tôi. Hai tay nó chống hông rồi ngẩng lên nhìn trời như thể đang cố ngăn nước mắt chảy xuống. Thế rồi nó ngồi thụp xuống sàn như người mất sức, tôi cũng ngồi xuống bên cạnh nó.

"Thằng Toey kể cho cả đám nghe, mà nói đúng hơi mà nó bị bọn tao ép vì thằng Matt trót nhỡ mồm nói thằng Toey thích mày nên bọn tao mới gặng hỏi cho rõ ngọn ngành."

Tôi kể hết mọi chuyện cho thằng Q, cả những tờ giấy note mà có lẽ thằng Q chưa kịp đọc, cả chuyện thằng Toey thấy nó đi qua quán mỗi ngày mà không biết nó chính là anh bút chì. Chuyện thằng Toey coi nó là idol, chuyện nó chọn gọi thằng Q là P' thay vì hia (anh) để thằng Q trông đặc biệt hơn và cả chuyện thằng Toey từ bỏ việc học Y. Thằng Q chôn mặt giữa hai đầu gối, nó lấy ngón trỏ quẹt nước mũi.

"Nhưng có một chuyện mà bọn tao không biết và chính thằng Toey cũng rất muốn biết, sao mày lại bỏ rơi nó... Q, mày nói tao nghe được không?" - Thằng Q thở dài một hơi, rồi ngẩng đầu lên nhìn trời.

Khi con người ta cảm thấy trong lòng không thoải mái thì nhìn ngắm bầu trời sẽ giúp tâm trạng khá lên. Nhưng tôi không biết liệu thằng Q có cảm thấy ổn hơn không vì bầu trời đêm nay chẳng đẹp tí nào. Trời hôm nay âm u và đen kịt, không giống như mọi ngày. Q lại một lần nữa thở dài trước khi bắt đầu nói chuyện với tôi bằng giọng mũi nghèn nghẹt.

"Tao có cảm tình với một người tao chưa gặp bao giờ..." - Nói đến đó rồi nó ngừng, hít một hơi rồi mới kể tiếp.

"Tao bối rối lắm, đó là thứ cảm xúc mà chưa bao giờ tao cảm nhận trong đời. Mọi chuyện bắt đầu từ chiếc hộp đựng bút chì bằng gỗ mà ông nội làm cho tao trước khi mất."

Ông nội thằng Q là nghệ nhân trong lĩnh vực tạo hình nghệ thuật, thằng Q thích vẽ tranh cũng là được truyền cảm hứng từ ông nội nó. Nó và mỹ thuật đã gắn với nhau từ bé, thằng Q cũng được coi lớn lên trong cái nôi nghệ thuật. Dù bố nó không chọn nghệ thuật mà chọn kinh doanh nhưng bố vẫn luôn ủng hộ nó hết mình.

"Lúc làm mất hộp đựng bút chì, mày cũng thấy tao khóc sướt mướt mà, nó là vật vô cùng quan trọng với tao. Khi P'Oh đem trả nó cho tao và nói rằng có một em khách đã nhặt được, không từ ngữ nào có thể mô tả được sự vui mừng của tao khi ấy. Tao hỏi anh ấy là ai nhặt, nhặt được ở đâu, P'Oh trả lời rằng đó là một cậu học sinh cấp ba, em ấy làm đổ sữa lắc ra sàn và nhìn thấy hộp bút trong lúc cúi xuống lau."

Thằng Q hơi hơi mỉm cười, lúc kể chuyện biểu cảm của thằng Toey cũng hệt thằng Q lúc này. Một nụ cười hạnh phúc dù đôi mắt đang hướng trong vô định.

"Tao muốn trả ơn em nó nhưng nếu chỉ nói cảm ơn suông thì lại thiếu tâm ý quá nên tao đã vẽ một bức tranh, bức tranh vẽ một cây bút chì đại diện cho tao và... một cốc sữa lắc đại diện cho em ấy." - Tôi rất chăm chú lắng nghe như đang thấy được một góc nhìn khác, một khía cạnh khác từ cùng một câu chuyện.

"Mày cũng biết tao đến quán P'Oh vì ở đó cho tao cảm giác như ở nhà mà, đó cũng là nơi đầu tiên treo tranh mà không phải vì cái họ của tao, tao được thể hiện năng lực của chính mình. P'Oh cũng giống như một người anh trai, mỗi lần tao vẽ tranh xong đều đến tìm anh để nói chuyện, ăn bánh như mấy lần mày đi cùng tao ấy.

Nhưng lần ấy có cái gì đó khác lạ, P'Oh nhắn tao là có cậu bé gửi note cho, cái người nhặt được hộp bút cho tao ấy. Em ấy dán giấy note sau giá vẽ, buồn cười lắm luôn, càng đọc càng thấy thằng cu ấy rất thích ghẹo gan. Kể từ hôm đó, tao với em sữa lắc cứ nhắn qua lại trên giấy note cho nhau như thế.

Hồi đầu tao nghĩ em ấy là một đứa chậm phát triển, lớp 11 rồi mà còn làm cái trò này nhưng về lâu về dài tao lại cảm thấy đặc biệt. Chuyện này chỉ có hai đứa tao tham gia, chỉ có hai đứa tao biết vì P'Oh không mấy bận tâm đến bọn tao."

"Mày không nghĩ muốn gặp mặt em nó à?"

"Gặp hay không thì cũng thế vì cảm xúc của tao dành cho em ấy đặc biệt sẵn rồi. Mặt mũi em nó có ra sao thì tình cảm này cũng không thay đổi. Nếu không tính chúng mày thì cuộc đời tao chưa bao giờ chờ đợi ai, chưa bao giờ cố gắng làm quen một ai, cho đến khi biết sữa lắc qua những tờ giấy note. Mày biết không Peem, cái gì em cũng kể tao nghe, bạn gái đá, tè không ra, gi gỉ gì gi cái gì cũng nói, ha.

Qua một năm, em sữa lắc của tao bắt đầu nói nhiều hơn đến chuyện học hành, ước mơ, tương lai. Em ấy bắt đầu cảm thấy áp lực với cuộc đời, tao chỉ biết cố gắng động viên mỗi ngày. Một ngày kia em ấy bảo rằng sẽ kiếm học bổng đi du học, mẹ em muốn thế, bản thân em cũng muốn nhưng lại không nỡ rời xa tao.

Lúc đó thật tao chẳng biết nên miêu tả cảm xúc của bản thân thế nào, cảm giác như tao đang là gánh nặng ngăn sữa lắc tiến tới tương lai. Nếu tao không xuất hiện, mọi thứ có khá hơn không? Tao muốn người đặc biệt của tao bước ra thế giới rộng lớn bao la kia và học hỏi về nó, muốn em ấy được tiếp cận đến những điều tốt đẹp như trong ước mơ. Vậy nên tao quyết định rời đi. Nhưng mày biết không... lúc ấy tao đã yêu sữa lắc mất rồi."

Tôi vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ vai thằng Q. Không phải không muốn mà là không dám. Câu chuyện giữa thằng Toey và thằng Q là một cái gì đó còn hơn cả chữ "yêu". Chẳng có định nghĩa nào cho câu chuyện này cả.

"Nếu yêu thì sao không chọn ở bên nó, mày cũng biết thằng Toey à ờm em sữa lắc yêu mày nhường nào mà."

"Em ấy nên có một tương lai tốt đẹp, mà kể cả có không phải vì tương lai thì tao cũng chỉ là một thằng đàn ông khốn nạn, tao sợ một ngày nào đó em ấy sẽ tổn thương vì tao."

"Vậy nên mày để cho em nó đau luôn từ ngày đó."

"..."

"Nghe này Q, không có một thằng con trai khốn nạn nào lại sợ làm người mình yêu tổn thương, không có một kẻ xấu xa nào lại lo lắng đến tương lai của người mình thương như thế cả. Với em nó, mày là người tốt. Tin tao đi."

"Tao vẫn sợ em ấy sẽ bị tổn thương." - Thằng Q nhắc lại một lần nữa.

"Sợ em nó đau hay sợ chính bản thân mày đau? Tình yêu không đáng sợ như mày nghĩ đâu Q. Nếu cứ mãi lo rồi sợ hãi, bao giờ mày mới yêu và được yêu chứ." - Nó thở dài và hai đứa tôi lại trở về trạng thái yên lặng.

"Peem, tao có cảm tình với thằng Toey." - Lần này tôi là người quay sang nhìn thằng bạn, cảm giác không thể tin nổi những gì vừa nghe được. Tôi mong nó có tình cảm với thằng Toey nhưng không nghĩ nó lại có thật. Không phải thằng Toey mà nghe xong tôi còn thấy phấn khởi thay.

"Dù tao hay cãi nhau với nó nhưng có cái gì đó ở nó làm cho tao cảm thấy vui, không phải cảm xúc của yêu hay thích. Tao cảm nhận được ánh mắt khi nó nhìn tao khác với nhìn chúng mày. Ở bên cạnh nó cho tao cảm giác rất thoải mái như được đứng trong một thảo nguyên rộng lớn, trên là bầu trời trong xanh, chung quanh là không khí dễ chịu. Mày có hiểu không Peem?"

"Ừm, một cái giác rất đặc biệt đúng không? Nếu mày cũng có tình cảm với em nó, tao nghĩ hai đứa nên nói chuyện thẳng thắn với nhau. Nói cho em nó rõ đi."

"Cho tao chút thời gian nhé Peem. Nói thật, giờ tao đang rối lắm. Tao vẫn chưa thể tin được đây là sự thật, hay tao mơ nhỉ? Tao đang mơ đúng không Peem? Mày đánh thức tao đi." - Thằng Q chắc hẳn đang bối rối lắm, đang không biết nên xử sự ra sao khi biết người trong lòng hóa ra vẫn luôn ở cạnh mình bấy lâu nay.

Với tôi mà nói, chuyện giữa thằng Q và thằng Toey người ngoài khó lòng hiểu được. Ngay cả tôi chơi thân với cả hai đứa nó cũng không nắm bắt rõ. Thẳng Toey và thằng Q là hai người xa lạ nhưng lại có mối quan hệ khăng khít, là hai người không quen biết nhưng lại biết rõ về nhau hơn bất kỳ ai, là hai người xa tận chân trời mà gần ngay trước mặt.

Mà nói không quen biết thì cũng không đúng lắm vì thằng Toey vẫn biết người mà nó yêu là ai. Tôi không dám tưởng tượng đến cảm xúc của nó mỗi khi thấy thằng Q đi cùng người yêu và cảm xúc của thằng Q khi đã trải qua rất nhiều mối tình nhưng vẫn khắc khoải nhung nhớ mối tình đầu tiên. Một tình yêu không thể chạm tới và một tình yêu của một kẻ sợ yêu. Kết cục câu chuyện này thế nào phụ thuộc hết vào hai người bọn họ.

***

Câu chuyện từ Toey

"Mày cũng quyến rũ phết nhỉ, đúng là em tao có khác, haha." - P'Q chọc tôi khi xe dừng đèn đỏ.

P'Q vừa giúp tôi thoát được anh sinh viên Y hâm hâm đó. Anh ấy còn nói với P'Greech rằng anh ấy là người yêu tôi. Tôi vui lắm. Nhưng anh ấy nói tôi thế kia tôi không chấp nhận được, tôi ngắm nụ cười của anh ấy, trong đầu đang tính toán câu chữ để chửi lại. Người gì mà thích tâng bốc bản thân thế không biết. Người ta thích tôi vì chính tôi chứ liên quan gì đến việc tôi là em cùng mã của P'Q đâu.

"Nếu mặt không dày thì chắc anh chẳng dám tự sướng đến thế đâu nhờ. Em quyến rũ là vì em đẹp trai mà."

"À dạ, đẹp, đẹp lắm, đẹp tới mức trai đến tận khoa tán cơ mà. Mày tính đi theo vết xe đổ của thằng Peem à, haha."

"P'Q cũng đừng đi theo vết xe của anh Phum anh Thaen đấy nhé." - P'Q cười, nhún vai rồi tiếp tục đạp ga vì đèn đã chuyển sang xanh.

Dù tôi luôn cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt P'Q, đối xử với anh ấy như các anh khác nhưng ai mà hiểu được là thực sự nó không giống nhau và điều đó đã rút ngắn khoảng cách giữa tôi với anh ấy đi một chút. Tôi không ôm, không làm nũng P'Q bao giờ.

Tôi yêu quý đám anh Peem anh Thaen như anh trai nên cảm thấy thoải mái khi làm như vậy. Còn với P'Q, có ép tôi đến chết tôi cũng không nghĩ về anh ấy như một người anh trai được.

"Mai mày có ca thì không cu em?"

"Mai em thi chiều cu anh ạ."

"Thế à, không vội về đúng không, anh dắt mày đi ăn." - Tôi quay sang sững sờ nhìn P'Q đến mức cổ thấy hơi nhưng nhức. Chắc là không nghe lầm đâu nhỉ?

"Đừng có đãi kẹo viên như lần trước đấy." - Có anh cùng mã nào đi đãi em cùng mã bằng một viên kẹo không ạ. Tôi không thể quên được. Hôm nhận số, các bạn tôi được anh chị cùng mã dẫn đi ăn nào KFC, lẩu rồi nướng. Nhưng P'Q lại chào đón tôi bằng một viên kẹo có vỏ được tô vẽ màu hồng và vẫn còn mặt mũi mà nói rằng "Anh trao mày trái tim rồi đấy nhé". Nghe nói nhà anh giàu, con trai chủ chuỗi khách sạn resort lại chỉ chiêu đãi tôi có bấy nhiêu đó thôi ấy hả?

Ấy thế nhưng viên kẹo đó vẫn ở trong tủ đầu giường của tôi cho tới tận bây giờ. Dù P'Q nói giỡn, nói ghẹo rằng trao trái tim nhưng tôi cảm thấy như thế cũng xứng đáng. Tôi đã trao P'Q trái tim mình thì tôi cũng nên được nhận lại chứ, kể cả đó chỉ là một trái tim giả.

Trái tim tôi suýt thì nhảy ra ngoài khi thấy quán mà P'Q dắt tôi tới, đó là quán của P'Oh. Sao anh ấy lại dắt tôi đến đây chứ?

"Này em Toey, mày còn định đợi thảm đỏ trải trước cửa rồi mới bước ra hay gì, xuống xe đi chứ."

"À... vâng."

"Chào P'Oh" - P'Q lên tiếng chào P'Oh - người đang tập trung pha cà phê.

"Ơ thằng Q thằng Toey, sao nay hai đứa lại đến cùng nhau thế này, à chúng mày học cùng trường mà, đúng không?" - P'Oh quay lại nhìn tôi với vẻ hoang mang, chắc anh ấy bất ngờ khi thấy tôi với P'Oh có quen biết nhau.

"Vâng, mà anh biết thằng Toey ạ?"

"Ôi, khách VIP của quán, cậu em yêu quý của anh đấy." Tôi cười với P'Oh. Câu chuyện hộp bút của ngày trước chắc anh ấy đã quên rồi, chuyện viết note thì anh ấy cũng không biết quá nhiều.

"Anh khỏe không ạ, độ này cung hoàng đạo anh đang xuống dốc hay sao ấy, haha."

"Mày nói cứ như thể lâu lắm không gặp anh ấy Toey, mày đến nhiều tới mức người ta tưởng mày là con anh luôn kìa."

"Haha, cũng đúng anh ha, tại em đẹp trai quá nên đi đâu người ta cũng bàn tán đó mà."

"Nếu mặt không dày thì chắc chẳng dám tự sướng đến thế đâu Toey nhờ" - P'Q lấy đúng câu tôi nói để vật ngược lại tôi rồi hai người anh đó cười vang. Tôi chẳng biết làm gì ngoài đứng đó xị mặt ra.

"Cơn gió nào đưa cả hai đứa mày đến quán anh vậy?"

"Đãi cu em cùng mã ăn trước khi hết học kì anh ạ, em chưa đãi nó bữa nào. Sợ nó lại đi bóc phốt rằng anh cùng mã không chăm sóc tí gì dù sự thật không phài thế, haha. Cho em sữa lắc như mọi khi nhé, Toey, mày uống gì?"

Chỉ cần nghe thấy hai chữ sữa lắc từ P'Q cũng đủ khiến con tim tôi đập điên lên đến mức tôi phải cố gượng cười vì cuối cùng thì con tim ấy cũng chỉ có thể quay về trạng thái cô đơn mà thôi.

"Giống P'Q cũng được ạ."

"Ờ, dễ nuôi quá cu em ạ." - Tôi nói xong thì đi ra bàn ngồi đợi. Tôi vẫn chọn góc bàn quen thuộc như mọi khi.

Từ hồi lớp 10 cho đến bây giờ là năm nhất, tôi vẫn ngồi chỗ đó, góc đó. Dù đã vào đại học những tôi vẫn đến đây thường xuyên. Đến nói chuyện với P'Oh hoặc đến ngồi yên lặng một mình, ngắm người đi qua đi lại qua tấm kính trong của quán như vẫn làm trước giờ. Ngồi nhớ anh bút chì, người tôi yêu chỉ cách tôi một bàn tay nhưng lại xa cách đến mức chẳng thế nào chạm tới được.

"Sao thế, mặt buồn như chó ốm vậy." - P'Q vỗ đầu tôi rồi ngồi xuống đối diện với hai đĩa bánh trên tay. Anh đẩy đĩa bánh vị sô cô la về phía tôi.

"Em sợ mai Thái Lan bão to vì hôm nay anh lại đãi em ăn thế này."

"Ờ đúng, quên hỏi, mày ăn bánh trái được đúng không vì bình thường anh chỉ thấy mày ăn thức ăn chó mèo thôi, hahaha."

"Em cũng muốn đổi khẩu vị xem sao, thế còn anh, bình thường gặm cỏ thế hôm nay có ăn được bánh không, lại còn ăn trong đĩa, giỏi quá cơ. Hahaha."

Tôi lè lưỡi với P'Q rồi bắt đầu đánh chén đĩa bánh xinh xắn trước mặt.

"Vô ý quá đấy mày, đợi đã."

Anh chàng đẹp trai ngồi đối diện đưa cho tôi chiếc dĩa bé xinh rồi tiếp tục với đĩa bánh của mình. Dù tôi vẫn nói chuyện với P'Oh bình thường, vẫn ghẹo gan P'Q bình thường nhưng tim tôi phải tăng năng suất gấp ba bốn lần bình thường.

Tôi chưa từng nghĩ chưa từng mơ rằng một ngày nào đó lại được ngồi trong quán cùng P'Q. Bối cảnh xưa cũ và cả những kỷ niệm đẹp mà chúng tôi đã tạo nên ở đây. Giá vẽ nơi dán giấy note ngày nào vẫn ở nguyên chỗ cũ, chậu cây với tôi nhặt được hộp bút chì của P'Q cũng vẫn ở đó. Vậy còn người trước mặt thì sao? Có còn cảm thấy sữa lắc là người đặc biệt nữa không?

"Sữa lắc xong rồi đây ạ." - Nhân viên quán bưng hai cốc sữa lắc ra cho chúng tôi. P'Q cười ngọt nói cảm ơn theo phong cách đào hoa thường thấy. Tôi quen rồi. Tôi tự thấy bản thân cũng là một người đào hoa chỉ là chưa từng ngủ với bất kỳ ai và điều đó khác hẳn với người đối diện. Những người con gái đã bước qua cuộc đời P'Q không ai là không có đụng chạm thân thể.

"Giờ anh mới biết là mày cũng thích đến quán này đấy, sao mấy lần anh đến đều không thấy mày nhỉ?"

"Đến khác ngày khác giờ thì gặp sao được ạ, trước khi hỏi cái gì anh làm ơn dùng não hộ em cái được không?"

"Hơ, mày chửi anh đấy à, mẹ kiếp." - Tôi cười lớn. Bình thường não của anh ấy chỉ dùng để nghĩ văn chửi và truyền đạt thông tin đó xuống miệng thôi. Và não tôi cũng có chức năng tương tự.

"Em có chửi đâu, em tôn trọng kính yêu anh cùng mã còn không hết."

"Kính yêu quá, mày nhảy lên đầu anh ngồi luôn này."

"Ừm, P'Q, sao anh lại dắt em đến quán P'Oh thế?"

"Rẻ." - P'Q cười xấu xa không quên nhướng mày chọc tôi.

"Ôi dồi, thôi nào, anh nói thật đi."

"Thì tao thích đến đây. Mày có thấy mấy bức tranh kia không, anh cùng mã vẽ đấy. Vẽ từ hồi còn non cơ. Anh giỏi phết đấy chứ nhờ." - P'Q chỉ chỉ về mấy bức tranh được treo trên trường trong khi tôi xúc bánh bỏ miệng. Tôi chỉ đành cúi đầu cười thầm, tôi rất muốn nói cho anh ấy rằng mấy cái này tôi biết hết, biết tất cả, biết mọi chuyện của P'Q.

"Điêu quá."

"Điêu quái gì, tin hay không tùy mày. Mày thì sao? Sao lại thích quán này, P'Oh nói mày hay đến lắm." - Bàn tay đang cầm dĩa của tôi run lên. Tôi ngước mắt lên nhìn P'Q. Anh ấy cũng nhìn lại tôi nhưng trong ánh mắt không chưa đựng điều gì ngoài sự thắc mắc là tại sao tôi lại nhìn anh ấy.

"Hồi trước em đến đợi người yêu, nhưng sau khi chia tay thì... em đến vì một người khác." - Tôi cố tình chạm mắt với P'Q thêm lần nữa nhưng anh ấy không hiểu được ý trong câu nói của tôi. P'Q gật gù tỏ vẻ bảo tôi kể tiếp đi.

"Em có quen biết một người ở đây, bọn em rất khăng khít với nhau đến mức tình cảm đó có thể coi là tình yêu." - Tôi nhìn lên bức tranh mà tôi từng dán giấy note, bức tranh vẽ hai con chó đang cắn nhau. Đó là bức vẽ không có màu và cũng là P'Q vẽ.

"Bỗng một ngày người đó biến mất nhưng mỗi ngày em vẫn đến đây chờ và hy vọng một ngày nào đó người ấy sẽ quay về tìm em. Nhưng cậu ấy chưa từng quay lại. Em không giận cậu ấy tí nào, vì em... rất yêu cậu ấy." - P'Q vẫn gật gù ra vẻ nghe rất chú tâm mà không hề nhận ra người mà tôi đang nói đến chính là anh.

"Nghe buồn nhỉ, mày cũng có khía cạnh này cơ à Toey, haha. Giống giống câu chuyện của anh. Chắc quán P'Oh nặng vía quá, haha." - Tôi thấy được trong đôi mắt ấy sự buồn bã nhưng nó cũng ở lại đó không quá lâu vì P'Q đã quay trở lại với nụ cười ghẹo gan như mọi khi.

"Kể chuyện của anh cho em nghe đi." - P'Q nhìn tôi với vẻ do dự. Bất kỳ chuyện gì xảy ra, dù khổ hay hạnh tôi vẫn luôn có thằng Matt bầu bạn lắng nghe nhưng với P'Q, cõ lẽ anh chưa từng kể câu chuyện này cho bất kỳ ai trong nhóm bạn thân của anh cả. Nếu P'Q cũng có cảm xúc như tôi vậy chắc anh còn phải khổ sở hơn tôi gấp nhiều lần.

"Cũng không có gì, anh có nhiều kỉ niệm đẹp cùng một người ở đây. Mỗi lần tới đây anh đều cảm thấy rất ấm áp, thân quen nhưng giờ cũng chẳng có ích gì nữa rồi, vì anh đã đánh mất tình cảm người đó dành cho mình." - Giọng P'Q vẫn như bình thường nhưng ánh mắt làm sao che giấu nổi cảm xúc. Nếu anh đau đớn như vậy sao ngày đó lại chọn rời đi?

"Vậy sao anh không nói với người đó ạ, nói gì do mà anh hành xử như thế ấy, có khi người đó vẫn chờ đợi anh đấy, có khi người ấy không giận gì anh đâu." - P'Q cười cười với tôi rồi quay qua nhìn bên ngoài quán.

"Một số chuyện giữ trong lòng sẽ tốt hơn là nói ra."

"Thế anh không nghĩ đến người đó yêu anh tới mức nào, đau đớn thế nào với sự chờ đợi mỗi ngày; giữ trong lòng một tình yêu một niềm hy vọng dù chẳng biết sẽ đi tới đâu." - Tôi không thêm bất cứ cảm xúc nào vào lời nói của mình, tôi vẫn rất nhẹ nhàng nói từng chữ một cách rõ ràng.

"Dù anh vẫn chưa hiểu hết được tình yêu nhưng với anh, niềm hạnh phúc và sự mãn nguyện trong tình yêu không thể giới hạn với việc chỉ khi hai người bên nhau mới có được điều đó. Dù anh không ở bên cậu ấy nhưng tìm cảm trong tim thì vẫn còn. Dẫu ở bất kỳ đâu, vào thời điểm nào, anh cũng vẫn yêu cậu ấy vì đó là tình yêu đích thực."

Tôi mở to mắt vì sợ nước mắt sẽ chảy xuống và P'Q sẽ thấy được đồng thời giữ lấy sự nghẹn ngào trong lồng ngực. Không biết mô tả cảm xúc lúc này của tôi ra sao, vừa phấn khích vừa vui sướng lại vừa đau. Vui thi biết P'Q vẫn vậy nhưng cũng thấy buồn khi hai người chúng tôi sẽ không thể nào bên nhau.

Thực lòng mà nói, sâu trong thâm tâm tôi vẫn có một phần hy vọng nhỏ nhoi rằng một ngày nào đó tôi và P'Q sẽ thành đôi, hy vọng một ngày nào đó sẽ trở thành người yêu của nhau, được đi hẹn hò. Vẫn cứ nuôi hy vọng gì chẳng thể thành thật. Và tôi chợt hiểu ra, dù chúng tôi không ở bên nhau nhưng tình cảm mà tôi dành cho P'Q cũng không với bớt đi chút nào. Nó vẫn còn, vẫn ở ngay đây, vẫn luôn ở trong trái tim và sẽ ở đó mãi mãi.