We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 36: Chờ đợi



Tôi đã sống cuộc sống của một chàng trai Chiang Mai đúng nghĩa được hai tháng rồi. Hai tháng ở cùng bố mẹ đã khiến nỗi nhớ con bay đi hết, bố tôi bảo: "Bao giờ trường mày mới mở học kỳ mới vậy Mèo, tao chán cái mặt mày lắm rồi." Hahaha, bố tôi nói thế thôi chứ lúc nào tôi về lại Bangkok cũng thấy mẹ bảo bố mày buồn mất mấy ngày.

Thời gian này thỉnh thoảng tôi lại đi làm công chuyện này kia với bố, làm tài xế cho mẹ, mấy hôm lại lên vườn nhà ông ngoại vừa nằm vắt vẻo vừa ăn hoa quả.

Ngày nào cũng rất vui nhưng mà lắm lúc cũng thấy cô đơn vì không có đám bạn đùa giỡn chọc điên như mọi khi. Với cả, tôi không liên lạc được với thằng Phum được một tuần rồi. Tôi đã chờ điện thoại của nó được đúng bảy ngày.

Nhiều lần tôi đờ đẫn nhìn cái điện thoại đến mức mẹ tôi còn cảm thấy nghi ngờ. Tôi gọi điện cho nó, đầu dây bên kia tút tút mấy hồi mà chẳng có ai nghe, gọi Fang cũng không thấy nhấc máy. Từ cảm giác lo lắng không biết nó có chuyện gì hay không tôi đã chuyển qua cảm giác tủi thân. Sao không gọi lại cho tôi chứ?

Tôi không phải đứa hay dỗi, hay tủi thân đâu, chỉ là tôi không quen cái cảm giác Phum không có thời gian cho tôi.

Mấy đêm tôi nằm thức trông cái điện thoại cho đến gần sáng. Đêm nay cũng là một đêm như vậy. Đêm nay mưa to khủng khiếp, mưa đổ xuống từ chập tối và vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, nhưng mặc kệ bên ngoài kia có thế nào, tôi vẫn thức đợi Phum.

Tôi nhớ tới ngày cuối cùng nói chuyện điện thoại với nó, nó còn hỏi tôi là đặt tên cho gấu con chưa, tôi bảo đặt rồi, tên là Còi. Nó nghe thấy thế thì mắng tôi mấy câu, nó bảo tôi chẳng biết tận hưởng cuộc sống cùng gấu bông gì cả rồi nó đòi tôi bật camera.

(Peem, bật cam đi.)

"Không muốn đâu, tao muốn nằm nói chuyện."

(Nhưng tao muốn thấy mặt mày.)

"Mới sáng thấy rồi còn gì, không cần bật nhiều đến thế đâu." - Tôi cố gắng đàm phán với đầu dây bên kia, tranh cãi qua lãi với nó cũng được cỡ mười phút rồi. Nó cứ một hai đòi tôi online rồi bật cam nói chuyện, tôi thì lười muốn nằm trên giường nói chuyện hơn.

(Nhanh nào, Khỉ.)

"Ờ ờ, đợi tí tao bật máy tính." - Cuối cùng thì tôi cũng đành chịu thua: "Mày đừng có cười Phum ạ, thằng quỷ." - Thắng được tao là mày vui lắm chứ gì.

(Chửi chồng à, cẩn thận kẻo mất phúc đấy.) - Thế thì thằng Fang chắc phúc đức âm vô cùng rồi, nó chửi thằng Thaen như cơm bữa luôn mà.

"Ha, nay yếu đuối thế, say pizza rồi à?"

(Đừng nói nhiều, mày bật chưa đấy, đã Lùn còn chậm chạp.)

"Đang gắn mô tơ vào mông rồi đây." - Tôi nói xong là nó lại chửi tôi vì dám trả treo với nó.

Tôi vừa đăng nhập vào cái là nhận ngay thông báo yêu cầu bật cam từ thằng Phum, hừm, mày không để đôi bên nhắn tin dạo đầu đã à. Thế rồi hai đứa đã thấy được nhau dù đang ở cách nhau cả nửa vòng trái đất.

Nó chào tôi bằng nụ cười ghẹo gan quen thuộc nhưng chỉ được mấy giấy là đã lại nhăn hết cả mày vào. Nó nhìn tôi chằm chằm cứ như nhìn một vật thể lạ nào đó.

(Peem, mày làm gì với cái đầu của mày vậy?) - Giọng nó nghe trầm và lạnh làm tôi nổi hết da gà.

"Tao cắt tóc, ngầu không?" - Đúng vậy, đây chính là lý do mà tôi không muốn bật cam để nói chuyện với Phum. Lúc chiều nói chuyện điện thoại với Phum xong, mẹ nài nỉ tôi đi cắt tóc. Mẹ bảo là nó dài quá rồi, sợ một buổi tối đẹp trời nào đó bố về mà trông thấy lại tưởng trộm rồi bóp cò thì toang.

Dù tôi đã cố giải thích hết nước hết cái với mẹ là kiểu nó thế, đây là phong cách của tôi nhưng mẹ vẫn không chịu, còn bồi thêm một câu: "Tóc trên người mày nhưng tiền đi học là từ túi tao, không cắt thì coi như mất quyền thừa kế."

Nói thế thì tôi còn làm gì được nữa ngoài phải đi cắt tóc. Tôi tiếc dã man ấy, tôi đã ấp ủ kế hoạch tóc dài từ tận năm nhất, sắp thành công rồi, sắp được làm một chàng trai tóc dài chính hiệu đến nơi rồi.

Phum yên lặng nhìn quả đầu mới của tôi, không nói không rằng gì, nó không thích tôi có bất cứ thay đổi nào trên cơ thể. Dạo trước tôi lén đi bấm lỗ tai, nó thấy thế cằn nhằn tôi đến mức mà tôi cứ ngỡ mình làm sai cái gì hệ trọng lắm cơ. Chính vậy tôi mới không muốn để nó biết được tôi đã cắt tóc, nhưng chắc là không kịp mất rồi.

"Này, cho xin tí cảm nghĩ đi, đừng im lặng thế chứ Phum." - Tao tụt cảm xúc lắm.

(Ai bảo cắt?)

"Thì mẹ tao bảo, tao cũng tính là nói với mày trước cơ mà..." - Cơ mà tao quên, hehe.

(Cấm mày không được ra khỏi nhà.)

"Trông tệ đến thế cơ à?" - Tôi xoa xoa mái đầu mình rồi soi lại trong gương. Trông cũng ổn đấy chứ, sao thằng Phum nghiêm trọng hóa thế nhỉ: "Cũng đâu có tệ lắm đâu, mày không thích à?" - Tôi có gắng xoa dịu anh chàng đẹp trai lạnh lùng kia còn nó thì nhíu mày, tay khoanh trước ngực, lưng dựa vào ghế.

(Không cho mày ra khỏi nhà vì mày trông dễ thương quá, nhỡ người khác thấy thích tao lại lo.) - Ờm... thằng quỷ này, nói thế không sợ tao ngượng à.

"Là đẹp trai bạn ạ, đáng yêu phải dùng với bé hổ của bạn ý." - Tôi nói tránh đi để chữa ngượng. Phum chỉ vác người không đi Italy vì nó bảo bên đó có đủ rồi. Trong cái balo của nó chỉ có đúng một em gấu bông mà tối đi ngủ nó hay ôm thôi.

Còn gấu con thì theo tôi bay về tận Chiang Mai, để lại gấu bố ở condo cùng với đại gia đình cỡ trăm con nhà gấu ở đó. Thực lòng thì tôi không muốn đem em nó về đâu, chẳng qua là balo trống nên mới nhét tạm em nó vào đó để lúc ngồi máy bay lôi ra nghịch thôi. Thực sự không phải tôi muốn đem theo đâu.

"Này, đừng có nhìn tao chằm chằm như vậy nữa, tao xấu hổ."

(Hơ hơ, mày biết xấu hổ từ lúc nào thế Lùn.) - Nói thế xong nó vẫn nhìn tôi tiếp, dù là cách một cái màn hình nhưng ánh mắt của Phum vẫn khiến trái tim tôi đập loạn.

Tôi quay ra nhìn vào chiếc gương được đặt giữa góc phòng và ban công. Tạnh mưa rồi, hơi nước bốc lên bám đầy cửa kính. Trong gương phản chiếu hình ảnh một cậu con trai đang nằm nghiêng, trên khuôn mặt là nụ cười buồn bã và cô đơn.

Tôi kéo gấu con lại để ôm, nó dùng tôi mắt to tròn để nhìn lại tôi.

"Nhìn tao làm gì, nhớ bố mày không, bố mày đang nằm chổng mông ở Bangkok ý." - Gấu con vẫn giương đôi mắt to tròn và cái miệng cười toe nhìn tôi, tôi cũng cười lại với nó, một nụ cười cô đơn. Thế rồi tôi bóp đầu Còi vì thấy ngứa mắt, nhưng cho dù tôi có hành hạ nó cỡ nào, Còi vẫn cười tươi với tôi như thế.

"Ở đây với Bangkok cũng như nhau, nhưng ở đây với nửa vòng Trái đất bên kia thì khác nhau nhiều lắm, mày thấy có đúng không?"

Tôi nhìn vào bóng đêm xung quanh, nhìn vào chiếc điện thoại vẫn đang nằm im bên cạnh. Tôi chỉ biết nằm và chờ nó lên tiếng. Tôi đợi mãi đợi mãi vậy mà dãy số tôi hằng mong chẳng hiện lên trên màn hình.

"Phum...mày có biết là người yêu mày đang rất cô đơn không?" - Tôi nhẹ giọng thì thầm với bản thân. Chắc chỉ có Còi mới nghe thấy và hiểu được cảm giác của tôi lúc này.

Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu tôi thở dài trong một tiếng trở lại đây rồi, ánh mắt tôi cứ đờ đẫn nhìn vào chiếc ghi ta ở gần đó. Tôi quyết định đứng dậy cầm ghi ta ra ngoài ban công ngồi. Chắc vì mưa nên đêm nay chẳng thấy ánh sao, tôi nhẹ nhàng gẩy ghi ta đánh một bài ca trong vô thức.

Tôi muốn bày tỏ cảm xúc lúc này của mình cho người ở bên kia Bán cầu biết.

Thời gian càng dài con người càng thay đổi

Thay đổi cả tình yêu của những người đang xa

Tôi băn khoăn rằng em có thay lòng hay chưa

Niềm hy vọng cứ thế theo ngày một giảm

Em nhắn tôi chờ vì một ngày nào đó em sẽ quay trở lại

Tôi vẫn tin là ngày đó chẳng lâu đâu

Rồi chúng ta sẽ gặp lại

Tôi chỉ biết trông vào ngày em về

Dù em đang cách xa tôi ngàn dặm

Và có khi...em chẳng còn như xưa

Tôi chỉ biết đợi tình yêu quay lại

Những đêm dài lạnh lẽo cả tâm hồn

Tôi sợ em quên lời hứa rồi

Ở một mình, trông theo chiếc đồng hồ

Để đếm thời gian trôi

Em nhắn tôi chờ vì một ngày nào đó em sẽ quay trở lại

Tôi vẫn tin là ngày đó chẳng lâu đâu

Rồi chúng ta sẽ gặp lại

Tôi chỉ biết trông vào ngày em về

Dù em đang cách xa tôi ngàn dặm

Và có khi...em chẳng còn như xưa

Tôi chỉ biết đợi tình yêu quay lại

Những đêm dài lạnh lẽo cả tâm hồn

Tôi sợ em quên lời hứa rồi

Tôi vẫn đợi em quay trở lại

Lâu đến mấy tôi vẫn sẽ chờ

"Tao vẫn đang đợi mày đấy nhé Phum."

***

Rrrrrrrrrrrrrrr

Đệch, ai lại gọi lúc sáng sớm thế này. Tôi vơ vơ lấy cái điện thoại, ờ ờ, tao nghe bây giờ đây, đừng có kêu nữa.

"Alo, ai đấy?"

"Hờ hờ, còn chưa dậy à, sắp trưa tới nơi rồi."

"Hử, trưa rồi cơ mà, thế ăn cơm trưa chưa?" - Tôi hỏi dù vẫn chưa xác định được đối phương là ai, đúng là thánh thật: "Cơ mà, ai đấy?"

(Mày lại quên tao rồi.) - Tôi nhíu mày với cái điện thoại dù hai mắt vẫn đang nhắm nghiền, mặt vẫn vùi vào gối. Giọng ai thế nhỉ?

"Thằng Chen à?"

(Tao là người yêu thương mày, đừng có trả lời là thằng Phum à đấy?)

"Bố à?"

(Lại ghẹo)

Người yêu thương tôi mà lại không phải là thằng Phum ấy hả, mới sáng dậy đã có một đứa con trai nói yêu tôi thế này. Tôi nhấc đầu ra khỏi gối, đưa chiếc điện thoại ra xa để nhìn tên hiển thị trên màn hình.

"Thằng Kleun"

(Sao hả, biết là tao yêu mày rồi à, haha) - Lần này thì tỉnh cả ngủ luôn. Thằng Kleun gọi cho tôi, cái giọng nó vẫn tươi vui và ấm áp như mọi khi. Cũng lâu lâu rồi không nói chuyện với nó.

"Tao giỏi mà, gì tao chả biết, haha"

(Vâng, bạn là nhất, bạn tuyệt vời, bạn cao nhất.) - Thằng quần này, cấm được nhấn vào nỗi đau của cao.

"Gọi tao có việc gì, rảnh rỗi quá à thằng quỷ?"

(Ôi, sao mày nỡ buông lời độc ác với tao thế Peem, tao phải lấy hết dũng khí để gọi cho mày đấy.)

"Haha, sao phải thế, sợ tiếng chờ điện thoại ăn mất mày hay gì."

(Còn hơn cả thế, mày đang ở đâu vậy?)

"Ở nhà chứ ở đâu, hỏi ngu, hahaha."

(Đệch, mày chọc tao hơi nhiều rồi đấy Peem, mày đang ở Chiang Mai đúng không?)

"Đúng vậy."

(Muốn đi chơi Chiang Mai ghê.)

"Hừm, tới đi, để tao làm hưỡng dẫn viên cho, không lấy đắt đâu, hứng thú không?"

(Cho tao tới thật à?)

"Thật chứ, hôm nào đến nói trước, tao dẫn mày đi ngắm gái, gái Chiang Mai ngầu lắm, để anh làm mối cho."

(Thế mai gặp, haha) - Nói rồi nó cười rộn lên.

"Ngày mai luôn á?" - Đi đâu mà vội mà vàng thế anh zai.

(Ừm, tao đi làm công chuyện với bố ở Mae Hong Son, tiện ghé qua.)

"Thằng quần này, mày sắp xếp hết rồi chứ gì."

(Haha, thông minh đấy, thế nếu tao muốn ngủ nhờ tầm hai ba đêm thì có được không?)

"Mẹ kiếp, lại còn ra vẻ, mày có ở cả tháng cũng không ai nói gì đâu, đến thật đúng không?" - Tôi sắp có bạn rồi, sắp không cô đơn nữa rồi.

(Ừ)

"Ờ ờ, thế đến nhanh lên, tao mà bảo mẹ có bạn đến chơi nhà, mẹ tao chắc tổ chức tiệc ba ngày ba đêm chào đón mày quá Kleun ạ, hahaha."

(Thế hở, thế nhờ gửi lời cảm ơn của tao tới mẹ mày nhé.)

"Ờ ờ, được rồi, nhớ ngay mai đến thật đấy." - Tôi nghe thấy nó cười thích chí.

(Muốn gặp tao tới thế cơ à, mày cô đơn lắm rồi chứ gì Tí Nị.)

"À thì..." - Giờ mà bảo là ừ tao cô đơn lắm thì nó có cười tôi yếu đuối không nhỉ?

(Peem)

"Hửm?"

(...tao nhớ mày)

*Đăng liền hai chương rồi tôi đi xin phép nghỉ tết đây, hẹn gặp lại các bác sau tết nhó ~