Weibo của tôi có thể đoán mệnh

Chương 157: "Có thể làm chị vui là được"



Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Thẩm Nguyên Gia cảm thấy mình quyết định đến bữa tiệc này là đúng.


Dù có hơi nguy hiểm một chút, nhưng đạt được kết quả mà trước đây không thể có được, nói như thế nào đi nữa thì lợi nhiều hơn hại.


Có thể chút nữa lại biết được thêm nhiều tin tức.


Văn Tùng Tuệ vốn dĩ cho rằng một khi mở cửa sẽ bị Giang Bạn túm lấy, nào ngờ anh ta và Thẩm Nguyên Gia đều không hề đề cập đến chuyện vừa rồi, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Điều này khiến cô ta thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi suy đoán xem còn có chuyện gì khác hay không.


Nhưng chuyện này đã không còn khiến cô ta phải lo lắng nữa.


Giang Bạn bình tĩnh đưa mắt nhìn Văn Tùng Tuệ, nói: "Nếu buổi tiệc đã bắt đầu rồi, vậy qua đó đi."


Văn Tùng Diễn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo chắc chắn có chuyện, dù gì thì lúc trước ấn tượng của mình với người chị họ này cũng không tốt lắm.


Xuống lầu, đại sảnh ở tầng một tràn ngập tiếng cười.


Thẩm Nguyên Gia có Giang Bạn ở bên cạnh, áp lực giảm đi không ít, cầm một ly rượu giả vờ hỏi: "Chút nữa phải làm gì đây?"


Giang Bạn thành thạo, "Thuận theo tự nhiên."


Thẩm Nguyên Gia không nói chuyện, chỉ nhìn xung quanh một chút, sau đó thu hết hình ảnh những vị khách tham gia tiệc mừng thọ vào mắt.


Không bao lâu sau, Văn Kiến Sinh cùng các thành viên trong Văn gia xuất hiện.


Sau một loạt lời xã giao chính là thời gian xây dựng quan hệ tôi tới anh đi, một người mẫu như Thẩm Nguyên Gia không quen biết những người này, tìm một góc ngồi đợi.


Về phần Văn Tùng Tuệ, đương nhiên là đi tiếp đón khách mời, chỉ là bị trật chân lại thêm chuyện vừa rồi, sắc mặt cô ta có chút tái nhợt.


Thẩm Nguyên Gia nhìn cô ta suốt cả buổi.


Mãi cho đến nửa đêm, tiệc mừng thọ kết thúc, Thẩm Nguyên Gia mới từ trên ghế sô pha trong góc đứng lên, cùng với Giang Bạn đi tìm ông cụ Văn.


Suy cho cùng, người làm chủ Văn gia hiện tại vẫn là Văn Kiến Sinh.


Văn Tùng Diễn rốt cuộc cũng rảnh rỗi, "Chị Nguyên Gia."


Thẩm Nguyên Gia dừng lại, "Ông của em hiện đang ở đâu vậy?"


Câu hỏi này khiến cậu hơi dừng một lát, cuối cùng vẫn trả lời: "Ở thư phòng."


Văn Tùng Diễn nhìn Giang Bạn không nói chuyện đứng một bên, "Em dẫn chị đến đó."


Thư phòng nằm ở lầu ba, vô cùng yên tĩnh, cảnh vật xung quanh cũng rất trang nhã, từ nội thất toát ra vẻ xa hoa.


Văn Tùng Diễn gõ cửa, bên trong có tiếng trả lời.


Sau khi đẩy cửa ra, Thẩm Nguyên Gia nhìn thấy ông cụ Văn ngồi ở chỗ kia, tuy đã lớn tuổi nhưng có thể nhìn ra được là người từng trải, kinh nghiệm phong phú.


Văn Tùng Diễn nói: "Ông ngoại."


Văn Kiến Sinh gật đầu, "Tiểu tử Giang gia, ông cháu vẫn khỏe chứ?"


Giang Bạn nói: "Ông cháu vẫn khỏe, trước khi tới đây cũng nhờ cháu gửi lời hỏi thăm ông."


"Ha ha ha." Văn Kiến Sinh cười sang sảng, ho một cái, "Tùng Diễn nói cháu có việc tìm ta?"


Lúc này Giang Bạn mới tiến lên một bước: "Văn lão gia, cháu cảm thấy có chuyện cần phải nói với ông."


Văn Kiến Sinh rất có cảm tình với đứa nhỏ nhà họ Giang này, thấy bộ dáng anh nghiêm túc như thế, gật đầu: "Cháu cứ nói."


"Chuyện này tương đối nghiêm trọng." Giang Bạn hơi mơ hồ nhắc tới.


Một khi anh đã nói như vậy Văn Kiến Sinh cũng đã hiểu rõ, nhìn về phía người Văn gia ở xung quanh một chút, sau khi bọn họ đi rồi mới quay qua hỏi, "Chuyện gì mà lại nghiêm trọng như thế? Đúng rồi, cô gái phía sau cháu là ai vậy?"


Thẩm Nguyên Gia đứng bên cạnh Giang Bạn không mở miệng, đảm nhiệm chức vụ giả làm bức tượng.


Giang Bạn khóe môi mang theo ý cười, "Cố vấn của đội cháu, Thẩm Nguyên Gia. Lại nói chuyện này cũng liên quan tới cô ấy."


Văn Kiến Sinh không thích loại chuyện khó hiểu bắt người ta phải suy đoán này.


Nhưng ông đã sống gần hết cuộc đời, cảm xúc đều không hiện rõ trên mặt, chỉ nhìn Giang Bạn cùng Thẩm Nguyên Gia đầy ẩn ý.


Giang Bạn làm ngơ ánh mắt đánh giá này, trực tiếp mở miệng: "Không biết là, ông có biết cháu gái mình Văn Tùng Tuệ đã làm ra một số chuyện gì hay không?"


Thẩm Nguyên Gia cũng muốn nghe xem.


Văn Kiến Sinh mặt không biến sắc, "Tùng Tuệ đã làm sai chuyện gì? Làm phiền công tác của cục cảnh sát?"


"Không phải." Giang Bạn bình tĩnh nói: "Chỉ là cô ấy bị nghi ngờ có liên quan đến việc thuê người giết người."


Bốn chữ cuối cùng vừa nói ra, Văn Kiến Sinh lập tức nhíu mày: "Hoang đường!"


Giờ đã là thời đại nào rồi còn thuê người giết người, Văn Tùng Tuệ chỉ là một đứa con gái sao có thể làm ra được chuyện như thế.


Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng ông vẫn trầm giọng nói: "Có bằng chứng gì không?"


"Có nhân chứng." Giang Bạn gật đầu, lại bổ sung: "Với lại nửa tiếng trước ở lầu hai, cô ấy muốn tấn công Thẩm tiểu thư, cũng may cô ấy đã kịp tự vệ."


Trong lòng Văn Kiến Sinh biết Giang Bạn không có khả năng nói dối, nhưng vẫn không quá tin tưởng vào loại chuyện này, đặc biệt là Văn Tùng Tuệ và Thẩm Nguyên Gia căn bản không có liên quan gì tới nhau.


"Thẩm tiểu thư, cô có gì muốn nói không?"


Thẩm Nguyên Gia đối diện với tầm mắt của Văn Kiến Sinh, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Từ năm ngoái đã có người động thủ với cháu, mãi cho đến gần đây mới bắt được, trong khẩu cung của hắn có nhắc tới Văn gia, được mấy trăm vạn tiền thù lao. Hôm nay Văn Tùng Tuệ vô duyên vô cớ tập kích cháu, cháu không thể không nghi ngờ rằng người đứng phía sau chính là cô ấy."


Thực ra cô dựa vào Weibo dự đoán mới biết được, nhưng chuyện này chỉ có thể tự hiểu trong lòng mà thôi.


Văn Kiến Sinh đột nhiên cười, "Thẩm tiểu thư, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, chỉ dựa vào một cái khẩu cung không biết thật giả cứ như vậy mà suy đoán, vậy thì có cảnh sát làm gì, đúng không? Cảnh sát Giang?"


Giang Bạn nắm cổ tay áo, "Tất nhiên, chuyện tấn công ngày hôm nay, cháu cần phải đưa Văn tiểu thư về hỏi thăm một chút, hy vọng Văn lão gia hiểu cho."


Văn Kiến Sinh nói: "Không sao."


Giang Bạn gật đầu, không nói chuyện nữa.


Thẩm Nguyên Gia cũng không muốn giao lưu nhiều với người Văn gia, cũng không thích thái độ của Văn Kiến Sinh, đương nhiên không muốn mở miệng.


Có người gõ cửa, sau đó Văn Tùng Tuệ tiến vào, "Ông nội."


Văn Kiến Sinh đang nổi nóng.


Mặc kệ là thật hay giả, bị hai tiểu bối chỉ trích như vậy, cái mặt già này của ông cũng mất hết.


Ông liếc mắt nhìn Văn Tùng Tuệ, vừa nhìn thấy bộ dáng lo lắng bất an của cô thì biết ngay chuyện Giang Bạn nói có lẽ không chín cũng mười, dù sao cũng không có chuyện gì tốt.


Thấy thế, Giang Bạn vòng qua tay của Thẩm Nguyên Gia, đưa cô rời khỏi phòng.


Lúc này tiệc mừng thọ đã kết thúc, khách mời cơ bản đã rời khỏi Văn gia, cho nên còn lại đều là người Văn gia.


Trong phòng, Văn Kiến Sinh nhìn về phía Văn Tùng Tuệ.


Văn Tùng Tuệ cảm thấy lạnh sống lưng, bị nhìn đến nỗi muốn trốn đi, "Ông ơi, có phải Giang Bạn đã nói gì với ông không? Ông đừng có tin lời anh ta!"


Văn Kiến Sinh nói: "Chính cháu làm ra chuyện gì thì tự mình biết!"


"Cháu không có làm gì hết!" Văn Tùng Tuệ nói: "Hai người họ muốn hãm hại cháu, sao cháu có thể làm ra những chuyện đó chứ? Ông vẫn không tin cháu sao?"


Cái thái độ chột dạ này vừa nhìn đã biết ngay.


Văn Kiến Sinh ông có loại người nào mà chưa từng gặp, từ nhỏ đến lớn Văn Tùng Tuệ vẫn luôn sống trong nhung lụa, nói dối cũng không trôi chảy.


Ngu đến mức này, đã lớn tuổi như vậy rồi còn học người ta thuê người giết người, đúng là bôi tro trát trấu vào mặt Văn gia.


Nghĩ đến đây, Văn Kiến Sinh giận sôi máu, lại nhìn bộ dáng Văn Tùng Tuệ căm giận bất bình, vỗ ngực há mồm thở dốc.


Văn Tùng Tuệ hoảng sợ, vội vàng đi qua vỗ về, "Ông ơi ông đừng nóng giận, là cháu sai, cháu không nên như vậy, ông đừng giận mà......"


Văn gia hoàn toàn dựa vào sự chống đỡ của ông cụ Văn, ông mà có xảy ra chuyện gì là không được.


Tranh chấp gia sản chắc chắn sẽ xảy ra liên miên không dứt, đến lúc đó làm gì còn chỗ cho một đứa cháu gái, huống chi vốn dĩ di chúc chính là như vậy.


Cũng tại hôm nay mất bình tĩnh, nếu không làm sao lại nên cớ sự này.


Văn Kiến Sinh tức giận quát, "Thuê người giết người, chuyện như vậy mà cô cũng dám làm? Còn bị người ta tới tận cửa hỏi tội, cái mặt già này của tôi cũng bị cô vứt luôn rồi, cũng ngót nghét ba mươi tuổi đầu rồi còn đi kiếm chuyện với con gái nhà người ta?"


Văn Tùng Tuệ sợ tới mức không dám nói lời nào.


Ở Văn gia, trước nay ông cụ Văn nói một là một hai là hai.


"Nói, rốt cuộc chuyện là như thế nào?" Văn Kiến Sinh trầm giọng hỏi.


Văn Tùng Tuệ không muốn nói, mím môi, nhưng đụng phải ánh mắt của Văn Kiến Sinh, lúc này mới kể ra hết tất cả.


......


Thẩm Nguyên Gia từ trong phòng đi ra, đụng phải Văn Tùng Diễn đang ở bên ngoài.


Mặt mày cậu thả lỏng, "Chị Nguyên Gia, em dẫn chị đi dạo một vòng chỗ này nhé."


Thẩm Nguyên Gia gật đầu, "Được."


Giang Bạn ở một bên nhướng mày, "Tôi nghĩ Văn thiếu gia không để ý nếu tôi đi cùng chứ?"


Văn Tùng Diễn nhíu mày nói: "Để ý."


"Vậy cũng không còn cách nào khác." Giang Bạn mặt không biểu cảm nói.


Thẩm Nguyên Gia ở một bên nghe mà xấu hổ.


Cũng may Giang Bạn đã nhìn ra, cuối cùng cũng không nói gì, ở lại không đi theo.


Văn Tùng Diễn lại dắt Thẩm Nguyên Gia đi ra bên ngoài.


Bởi vì là nơi cho ông cụ ở nên kiến trúc phòng ốc được xây thiên về hướng cổ điển, hết thảy thoạt nhìn vô cùng tinh tế.


Gió đêm hiu hiu thổi, tâm tư Thẩm Nguyên Gia lại đặt ở chỗ Văn Tùng Tuệ.


Văn Tùng Diễn đột nhiên hỏi: "Chị Nguyên Gia, em nghe nói chị là cô nhi, vậy chị có muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình không?"


Hiện tại Thẩm Nguyên Gia đã tới trình độ nghe thấy cái gì cũng phải nghi ngờ một chút, cậu vừa hỏi câu này cô liền cảm thấy có vấn đề.


Nhưng cô vẫn mở miệng trả lời: "Tìm được hay không cũng không sao cả, chỉ là chị muốn biết tại sao lại bỏ chị ở trước cửa cô nhi viện."


Đây là chuyện mà từ trước tới nay cô luôn muốn biết.


Văn Tùng Diễn rơi vào im lặng.


"Tại sao em lại hỏi chị chuyện này?" Thẩm Nguyên Gia bỗng nhiên nghĩ tới chuyện mà mẹ viện trưởng nhắc tới, hỏi: "Người đến cô nhi viện năm trước hỏi thăm là em sao?"


Văn Tùng Diễn nhấp môi cười, "Bị chị phát hiện rồi."


Thẩm Nguyên Gia nghĩ thầm quả nhiên cô đoán không sai.


Cô suy nghĩ, ngập ngừng hỏi: "...... Cho người trói tên kia để trước cục cảnh sát cũng là em?"


"...... Là em." Văn Tùng Diễn như cũ thừa nhận, "Em cho người làm, chị không thích ạ?"


"Không có, ít nhiều cũng nhờ có em." Thẩm Nguyên Gia nói lời cảm tạ.


Thật ra đúng là may mắn có Văn Tùng Diễn âm thầm trợ giúp, nếu không cũng không biết tới khi nào mới có thể bắt được người, dù sao trình tự bắt người của cảnh sát và bọn họ vẫn có chút khác nhau.


Văn Tùng Diễn cười rộ lên, "Có thể làm chị vui là được."