Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 146: Chủ động



Tác giả: Khương Chi Ngư

Editor: Thịt sườn nướng

Động tác của Lộc Nguyệt có thể nói là vô cùng đột ngột.

So sánh với tính cách lạnh nhạt từ trước đến nay, cô có thể cảm nhận được trình độ thật sự của cô ấy.

Lộc Nguyệt không chú ý tới phía sau xe nữa mà hướng ra phía ngoài, nhìn về phía Thẩm Nguyên Gia: "Thẩm tiểu thư, có chuyện gì không ạ?"

Ánh mắt Thẩm Nguyên Gia nhìn về phía chiếc xe, "Không có gì, tình cờ gặp nên chị tới chào hỏi thôi."

Cô thông qua Weibo biết được địa điểm hai người gặp mặt chuyện này đương nhiên Lộc Nguyệt không thể nào biết, lại nghĩ đúng là vô tình gặp thôi.

Thẩm Nguyên Gia hỏi: "Em đi cùng bạn à?"

Lộc Nguyệt nói: "Vâng." Cô ấy vốn dĩ là người không nhiều lời, đối với Văn Tùng Diễn đang ngồi trong xe lại càng không thể tiết lộ thêm bất kỳ thông tin gì.

Thẩm Nguyên Gia làm như vô tình nói: "Không ngờ gia cảnh bạn em cũng tốt đấy chứ."

Lộc Nguyệt sửng sốt, lúc này mới nhớ ra tại sao.

Văn Tùng Diễn tổng cộng có vài chiếc xe, xe dùng cho mục đích cá nhân cũng có, nhưng tất cả đều là những loại xe nổi tiếng.

Trước kia Thẩm Nguyên Gia không biết gì về xe, sau lại bị Lưu Lị ép đọc vài quyển tạp chí, dần dà trên Weibo nhìn hình cô cũng biết đó là xe của hãng nào.

Không trải qua học hỏi rèn luyện làm sao có được tri thức.

Một lúc lâu sau, Lộc Nguyệt nói: "Cũng khá tốt."



Thẩm Nguyên Gia cũng không muốn vòng vo, "Nếu đã gặp vậy thì, em làm trợ lý cho chị cũng đã lâu nhưng chị vẫn chưa mời em được bữa cơm nào, không bằng mời bạn em cùng đi luôn."

Lộc Nguyệt vừa định từ chối thì điện thoại rung lên một chút, cô cúi đầu nhìn, là tin nhắn Văn Tùng Diễn gửi tới: Đồng ý.

Tất nhiên cô ấy phải dựa theo lời này, trả lời: "Được ạ. Thẩm tiểu thư chị chờ một lát."

Thẩm Nguyên Gia cũng không ngờ cô ấy lại đồng ý, cô đã chuẩn bị những lý do khác để mời, giá nào cũng phải mời bằng được Văn Tùng Diễn xuống xe, ai biết vừa thử lần đầu đã thành công.

Lộc Nguyệt trở lại xe, cửa sổ xe hạ xuống một chút bị cô ấy chặn lại, không biết hai người nói gì đó, cửa xe mở ra.

Chẳng mấy chốc, một thanh niên trẻ tuổi từ bên trong bước ra.

Cách ăn mặc của người này mang bộ dáng tinh anh, áo sơ mi trên người không một vết nhăn, chỉ là khuôn mặt nhìn rất trẻ, một đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sức sống.

Thẩm Nguyên Gia đã sớm xem qua ảnh của Văn Tùng Diễn trên mạng, trong lòng cũng xác định được.

Hơn nữa, dựa vào những gì trong Weibo của Văn Tùng Diễn cho thấy cậu ấy không có ý xấu gì với cô, ngược lại còn rất yêu thích, nói chuyện chắc sẽ không gặp rắc rối gì.

Cô bước tới, cười nói: "Xin chào."

Ánh mắt Văn Tùng Diễn lấp lánh, tay đặt trong túi quần căng thẳng nắm chặt nhưng trên mặt lại vô cùng bình tĩnh đáp lời: "Xin chào."

Hai người đều không có ý định giới thiệu tên.

Thẩm Nguyên Gia chủ động mời cơm, Văn Tùng Diễn đương nhiên rất vui vẻ, trên đường đi không nói nhiều, không bao lâu đã tới một quán ăn.

Cô vốn không có ý định mời rượu.

Quán ăn này thực chất là một tiệm ăn tại gia, thuộc loại có danh tiếng nhưng khuất trong ngõ hẻm, Thẩm Nguyên Gia cũng do vô tình mới biết đến.

Vốn dĩ cho rằng bữa cơm này sẽ do cô chủ động bắt chuyện, không nghĩ tới Văn Tùng Diễn thật sự nằm ngoài dự kiến của cô, không sợ hãi chút nào, trực tiếp mở lời hỏi cô một chút chuyện.

Ví dụ như "Chị Nguyên Gia thường xuyên ăn ở đây sao?", "Lúc rảnh rỗi chị thích làm gì?", "Có phải thường xuyên ở nhà hay không?",......

Hàng loạt câu hỏi liên tiếp, giống như đang được fan phỏng vấn.

Thẩm Nguyên Gia trả lời từng câu hỏi một, đồng thời cũng chú ý tới nét mặt của Văn Tùng Diễn, định bụng xem có nhìn ra được gì không, nhưng vẫn như cũ không có gì cả.

Cô giả vờ như nói đùa, hỏi: "Hỏi thăm nhiều như vậy, đừng nói em là fan của chị nhé?"

Văn Tùng Diễn sửng sốt, nhưng đồng thời cũng nương theo sườn núi mà xuống, chỉ là lời nói ra vẫn ngọt ngào như cũ, "Không nghĩ tới lại bị phát hiện nhanh đến vậy."

Một vệt đỏ khó nhận thấy xuất hiện trên gương mặt cậu.



Trong khoảng thời gian này Thẩm Nguyên Gia xem qua một vài video về cậu, thật sự khó mà tưởng tượng được cậu con trai đang đỏ mặt trước mắt này lại là một người phụ trách cứng rắn mạnh mẽ trên bàn làm việc.

Đôi mắt Văn Tùng Diễn sáng ngời nhìn cô.

Cậu rất muốn hỏi cô có thích bộ lễ phục kia hay không, cũng vì chưa từng thấy cô mặc nó lần nào, Lộc Nguyệt cũng không thấy được phản ứng hay phản hồi gì từ cô.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn kìm lại được.

Thẩm Nguyên Gia lại không nhịn được, "Trước đây chị có nhận được một món đồ chuyển phát nhanh, không biết ai gửi nữa, hôm nay lại nhận thêm một món khác."

Lộc Nguyệt đương nhiên không có phản ứng gì.

Văn Tùng Diễn lại khác, tim đập kích động, hạ giọng hỏi: "Là món đồ không tốt sao ạ?"

Thẩm Nguyên Gia nhìn cậu một cái, nói: "Không có, rất tốt, chỉ là chị không biết người gửi là ai nên không dám mặc đi ra ngoài."

Thật ra đây cũng là ý tưởng ban đầu của cô.

Lỡ như bộ lễ phục lần trước là của người khác, người này lại có chấp niệm gì đó không thể cho ai biết, lỡ cô mặc vào rồi lại xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ.

Nhưng sau khi biết người gửi là Văn Tùng Diễn thì cô liền bỏ qua những vấn đề này. Dù sao thì một phú nhị đại không thể nào gửi hàng secondhand hay hàng lỗi gì cho cô.

Trong lúc Văn Tùng Diễn đang suy tư, Thẩm Nguyên Gia xoay đầu hỏi: "Nhưng tại sao lại gửi đồ cho chị nhỉ?"

Văn Tùng Diễn suy nghĩ rồi trả lời: "Có thể do thích chị, là fan của chị."

Thẩm Nguyên Gia nhận được đáp án này không thể không nói, có chút thất vọng lại có chút như dự kiến.

Quá trình trò chuyện tiếp theo diễn ra tương đối bình thường.

Văn Tùng Diễn không hề để lộ thân phận dù chỉ một chút, nếu không phải Thẩm Nguyên Gia đã biết trước có lẽ đã tin đó là thật, quả nhiên người xuất thân từ đại gia tộc ai cũng là diễn viên.

Trước khi đồ ăn được đưa lên, cô đặt điện thoại đã mở sẵn ghi âm để trên ghế, dùng túi xách che lại, lấy cớ đi toilet rời khỏi đó.

Thẩm Nguyên Gia quyết định chờ vài phút lại trở về, cũng không tin hai người sẽ không nói lời nào.

Ai ngờ vừa mới từ toilet bước ra liền nhìn thấy hình ảnh Giang Bạn đang hơi khom lưng rửa tay, bức ảnh Nhậm Lộ Lộ gửi đã lâu trước đây đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.

Quả nhiên người đẹp làm cái gì cũng đẹp.

Thẩm Nguyên Gia chưa bao giờ phủ nhận giá trị nhan sắc của Giang Bạn, chỉ là ánh đèn ở chỗ này hơi tối, trên người anh dường như xuất hiện thêm một lớp kính, càng thêm thâm trầm.



Đang nghĩ ngợi, Giang Bạn xoay người cũng nhìn thấy cô, "Cô đến đây một mình à?"

Thẩm Nguyên Gia thuận miệng nói: "Đi cùng bạn."

Giang Bạn gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Lúc Thẩm Nguyên Gia đi ngang qua phòng bao của anh, khóe mắt thoáng nhìn qua thấy được người ngồi bên trong, đều là người lạ, nhưng lúc định thu hồi tầm mắt chợt dừng lại.

Sao cái người đang ngồi híp mắt cười bên trong đó trông quen quen?

Mãi cho đến khi tới cửa phòng mình Thẩm Nguyên Gia mới nhận ra vấn đề, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao lại quen mặt......

Bởi vì hiện tại Weibo thường sẽ đem những tin tức liên quan tới quốc gia lên top đầu hot search, cô thường xuyên vào xem nên cũng coi như có chút hiểu biết về thời sự.

Mà gần đây đang có một vấn đề thời sự được bàn luận, Thẩm Nguyên Gia nhìn thấy cũng được nửa tháng, người phát ngôn trên bảng tin chính là người ngồi trong kia.

Giang Bạn cũng có quan hệ với người này?

Thẩm Nguyên Gia nhớ kỹ chuyện này trong đầu, về tới chỗ ngồi, Lộc Nguyệt vẻ mặt không biểu cảm ngồi ở đó, còn Văn Tùng Diễn khẽ mỉm cười với cô.

Thẩm Nguyên Gia cong môi ngồi trở lại vị trí của mình, lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian ghi âm rồi lưu lại, định sau khi về sẽ nghe.

Cô cầm điện thoại, vừa nhìn lên, nói với Văn Tùng Diễn: "Nếu em đã là bạn của Lộc Nguyệt đương nhiên cũng là bạn của chị, chi bằng chúng ta thêm WeChat đi."

Văn Tùng Diễn có hơi giật mình, mới vậy mà thêm WeChat được rồi ư?

Cậu vốn đang cảm thấy Thẩm Nguyên Gia chắc sẽ không để ý gì tới mình, sau đó trước khi về cậu sẽ mặt dày mày dạn xin phương thức liên hệ.

Sao không giống như những gì cậu tưởng tượng hết vậy.