Từ khi Văn Tùng Tuệ ra tay với mình, Thẩm Nguyên Gia liền cảm giác được thân phận cô nhi của cô có khả năng liên quan tới Văn gia.
Cô thậm chí còn nghĩ tới Văn Tùng Diễn và mình có quan hệ gì.
Nhưng ở bữa tiệc hôm nay nhìn tướng mạo của cha cậu ấy hoàn toàn khác với mình, một chút giống nhau cũng không có.
Thẩm Nguyên Gia cũng không vì điều này mà lơ là, nhặt được vài sợi tóc của cha Văn Tùng Diễn.
Cô quyết định đem đi xét nghiệm ADN.
Nếu cô và ông ấy có quan hệ, vậy thì có thể hiểu tại sao thái độ của Văn Tùng Diễn lại như thế, nhưng nếu không có quan hệ, vậy khả năng còn có nguyên nhân khác.
Không ngoài ý muốn, Thẩm Nguyên Gia đều có được mẫu tóc của Văn Tùng Tuệ và Văn Tùng Diễn trong tay.
Sau khi Văn Tùng Tuệ ngất đi thì chuyện gì cũng không biết, còn Văn Tùng Diễn trước nay chưa hề nghi ngờ gì động tác của cô, rất dễ lấy được tóc.
Mà những lời ông cụ Văn nói trong video tử vong lại dấy lên trong cô câu hỏi mới.
Nội dung di chúc có liên quan đến cô, hơn nữa rõ ràng bọn họ đều không đồng ý, có thể thấy được nội dung ít nhất có đề cập đến lợi ích của bọn họ.
Những gì Thẩm Nguyên Gia có thể nghĩ đến chính là tài sản Văn gia.
Đồ của ông cụ không có khả năng tới tay cô, nếu không cô cũng muốn đem đi kiểm nghiệm.
Cô nên nghĩ đến chuyện này từ sớm, lúc trước luôn bị biểu hiện của Văn Tùng Diễn tưởng lầm là cậu ấy ái mộ cô, do đó bỏ qua.
Rốt cuộc nội dung di chúc là gì, Thẩm Nguyên Gia rất muốn biết.
Thẩm Nguyên Gia thở dài, bỏ theo dõi ông cụ sau đó rời khỏi Weibo, nhìn chằm chằm màn hình đen thui trước mặt đến phát ngốc.
Không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân truyền đến.
"Chị Nguyên Gia, sao chị lại ngồi ở đây?" Văn Tùng Diễn cau mày giật mình nói.
Thẩm Nguyên Gia lướt qua chủ đề này, hỏi: "Ông em sao rồi?"
Sắc mặt Văn Tùng Diễn không tốt lắm, nhưng vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh trả lời: "Bác sĩ gia đình đã tới, tạm thời còn đang kiểm tra."
Trên thực tế, bác sĩ chỉ đưa ra kết luận đơn giản.
Vốn dĩ sức khỏe của ông cụ đã không được tốt, lần này còn bị Văn Tùng Tuệ chọc giận nên lập tức không chịu nổi, liền ngã bệnh.
Thẩm Nguyên Gia cũng không biết nói gì cho phải, hơn nữa bây giờ cô còn biết vài ngày nữa ông cụ sẽ qua đời.
Cô an ủi: "Sẽ ổn thôi."
Văn Tùng Diễn mỉm cười, "Em đưa chị về."
Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, "Không cần đâu, em ở lại chăm sóc ông đi, chị tự bắt xe về được rồi."
Văn Tùng Diễn vẫn cứ muốn đưa cô về nhưng cuối cùng bị cô thuyết phục.
Tuy rằng không có cậu nhưng lại có Lộc Nguyệt ở bên cạnh cô, vẫn là bộ dáng lạnh nhạt mặt không biểu cảm như trước.
Lời nói dối Văn Tùng Diễn là bạn của cô ấy vô hình trung đã bị lộ, nhưng hai người đều không nói ra.
"Thẩm Nguyên Gia." Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.
Thẩm Nguyên Gia xoay đầu nhìn, xe Giang Bạn đang đỗ ở đó, cô buồn bực nói: "Không phải anh đưa Văn Tùng Tuệ về cục rồi sao?"
Giang Bạn nhíu mi, "Sau đó bỏ cô một mình ở đây à?"
Văn gia là nơi xuống tay với cô, sao anh có thể để người bị hại ở lại nơi này.
Thẩm Nguyên Gia im lặng đi ra ghế sau.
Người ta thường nói ghế phụ là chỗ ngồi cho người thân thuộc, dù biết Giang Bạn không có bạn gái nhưng cô cũng sẽ không ngồi ở đó.
Khi xe chạy ra khỏi phạm vi Văn gia, Giang Bạn bỗng nhiên nói: "Văn Tùng Tuệ sẽ nhận tội."
Thẩm Nguyên Gia cũng có cảm giác đó.
Tính cách Văn Tùng Tuệ dường như không cẩn thận đến thế, hơn nữa có thể gọi Lâm Kính Tùng ra rồi giết chết, nghĩ cũng biết.
Vả lại hôm nay cô ta còn chọc cho ông cụ tức giận, chắc chắn trong lòng sẽ bị áp lực, chỉ cần mạnh tay thêm một chút có thể phòng tuyến tâm lý sẽ sụp đổ nhanh thôi.
Đến lúc đó mọi thứ sẽ kết thúc.
q
Từ năm ngoái đến nay, Thẩm Nguyên Gia vẫn luôn bị chuyện này gây áp lực không thở nổi, nào ngờ chỉ trong buổi tối hôm nay đã có đáp án.
Có lẽ động cơ giết người của Văn Tùng Tuệ chính là vì cái di chúc kia.
Tuy rằng bây giờ vẫn còn chỗ chưa rõ, nhưng trước mắt Thẩm Nguyên Gia chỉ có thể nghĩ đến cái này.
Chỉ là Văn Tùng Tuệ quá ngu ngốc khi lựa chọn ra tay với cô đêm nay.
Thẩm Nguyên Gia nghiêng nghiêng đầu, nói: "Nếu chuyện này mau chóng có kết quả, vậy thì tôi có thể từ chức chức vị cố vấn này rồi."
Bàn tay đặt trên vô lăng của Giang Bạn hơi ngừng lại, "Tùy cô vậy."
"Tiền thuê cố vấn anh vẫn chưa trả cho tôi đó." Thẩm Nguyên Gia căn bản không ý thức được, bỗng nhiên nói đùa.
Giang Bạn nói: "Lập tức sẽ có."
Anh nói lập tức, Thẩm Nguyên Gia chỉ cho rằng là nói cho có lệ, không nghĩ tới ngày hôm sau thật sự gửi tiền cho cô.
Giang Bạn mặt không biến sắc đặt một tấm thẻ trước mặt cô.
Thẩm Nguyên Gia cũng yên tâm thoải mái mà nhận lấy, cân nhắc sẽ đưa cho cô nhi viện tu sửa lại một chút, sau đó nâng cấp cơ sở vật chất, số tiền bên trong không cần xem, chắc là đủ.
Xuất phát từ những đoạn video tử vong trước đây, cô vẫn luôn có một loại cảm giác rất kỳ lạ với Giang Bạn, dù sao thì hình ảnh hai người bọn họ xuất hiện cùng nhau quá kỳ quái.
Thẩm Nguyên Gia không đầu không đuôi nghĩ, đột nhiên hỏi: "Nếu lúc ấy tôi lỡ tay giết chết Văn Tùng Tuệ, anh sẽ làm thế nào?"
Giang Bạn chợt dừng lại.
Anh nhăn mày, "Cô sẽ không làm vậy."
Giọng điệu chắc nịch khiến Thẩm Nguyên Gia ngẩn ra.
Giang Bạn từ kính chiếu hậu nhìn cô, "Cô sẽ không giết người."
Thẩm Nguyên Gia nghe giọng điệu như lời thề son sắt của anh, nhướng mày, "Anh tin tưởng tôi đến thế ư?"
Giang Bạn nói: "Bằng không tôi mời cô làm cố vấn làm gì."
Những vụ án kia trong đội đương nhiên có thể công khai với người khác, thậm chí cho dù người không hiểu tận gốc rễ thì cũng còn có thư giới thiệu.
Thẩm Nguyên Gia vỗ vỗ đầu, "Đáng tiếc là tôi sắp phải từ chức rồi."
Cô đã gửi mẫu tóc đi giám định, hôm nay Lâm Kính Tùng và Văn Tùng Tuệ cũng sẽ cho lời khai một lần nữa, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả.
Đến lúc đó mặc kệ là nguyên nhân hay là hung thủ, đều rõ ràng cả.
Ra khỏi văn phòng của Giang Bạn, Thẩm Nguyên Gia cả người nhẹ nhõm.
"Cô thật sự muốn từ chức à?" Nhậm Lộ Lộ thò đầu qua hỏi.
"Ừ." Thẩm Nguyên Gia gật đầu, "Lúc trước tôi đồng ý cũng bởi vì có thể tiếp xúc được với chuyện này, hiện giờ đã xong xuôi."
Nhậm Lộ Lộ muốn nói lại thôi, nhìn ra sau hành lang, "Vậy về sau có phải là không còn được gặp cô nữa hay không?"
Thẩm Nguyên Gia cười nói: "Không có, chúng ta có thể lén liên lạc mà."
Nhậm Lộ Lộ đương nhiên không phải có ý này, há miệng thở dốc, lời nói đến bên miệng vội sửa lại: "Cô nói đúng."
Thẩm Nguyên Gia vui vẻ rời khỏi cục cảnh sát, nhìn thấy bên ngoài kẹt xe cũng không tức giận.
Nhậm Lộ Lộ nhìn theo Thẩm Nguyên Gia vui vẻ rời đi, vừa quay đầu lại liền thấy Giang Bạn đứng bên cạnh mình, nhịn không được hỏi: "Đội trưởng, sao anh không giữ lại?"
Giang Bạn nói: "Giữ lại làm gì?"
"......" Nhậm Lộ Lộ: "Anh không muốn nhìn thấy Nguyên Gia nữa sao?"
Giang Bạn liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nghiêm túc nói: "Đến gặp cô ấy là thấy được thôi."