Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

Chương 2: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X





Một mảnh tĩnh mịch.
Tề Lạc Nhân gắt gao mà nhìn chằm chằm vào quỷ hồn kia, quỷ hồn đồng dạng dửng dưng nhìn cậu, mặt không chút thay đổi.
Đó hẳn là một vị phu nhân đã có chồng đang ở tuổi xế chiều.

Trong ánh sáng trắng đầy mông lung, diện mạo của bà ta trông khá là mờ nhạt, lẫn lộn nhưng cái cảm giác âm u lạnh lẽo phỏng chừng là từ trong cơ thể bán trong suốt của nó rướm ra loan vào trong không khí.

Đôi mắt trắng dã không đồng tử đầy sự trống rỗng đang "nhìn" cậu khiến người khác sợn cả tóc gáy.
Không động đậy.
Tề Lạc Nhân lùi về sau 1 bước, nó vẫn như cũ không nhúc nhích.
Trong sự yên tĩnh này chỉ còn có tiếng trống ngực đập ngày càng nhanh đang dội thẳng vào màng tai, thùng thùng rung động.
Tề Lạc Nhân bắt đầu từ tốn di chuyển về phía bên cạnh, tránh đi cái nhìn chăm chú của quỷ hồn.

Quỷ hồn cũng bình thản ngồi trên ghế sắt, sau đó theo sự chuyển động của cậu, chậm rãi, chậm rãi xoay đầu lại.

Vào lúc cái đầu của nó đạt đến một góc 90⁰, nó mới chịu dừng lại, không tiếp tục chuyển động nữa.
Bước chân của Tề Lạc Nhân càng ngày càng nhanh, liên tục lách đến phía sau của quỷ hồn, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giây tiếp theo, quỷ hồn bất thình lình dùng sức vặn cái cổ, vô thành vô tức nhìn về phía bản thân Tề Lạc Nhân sau lưng???, trọn 180⁰! Nó không hề có ý định sẽ đem toàn bộ khuôn mặt xoay về lại, chỉ nhìn Tề Lạc Nhân, theo dõi nhất cử nhất động của cậu!

Tề Lạc Nhân hít ngược lại một ngụm khí lạnh, chân lùi về sau 1 bước.

Quỷ hồn chậm rãi đứng dậy, lưng hướng về phía cậu, gương mặt còn đang bận chăm chú cũng nhìn về cậu, cứ như thế lấy một tư thế vặn vẹo từng bước từng bước đi tới.
Làm sao đây, làm sao đây? Đại sảnh truyền dịch hoàn toàn bị khóa chết rồi, trừ phi...
Ánh mắt Tề Lạc Nhân nhìn loạn chung quanh, hòng tìm được một đồ vật nào đó đánh vỡ cửa kính, nhưng vào lúc này, bên ngoài hành lang truyền đến một trận tiếng thét chói tai, sau đó là âm thanh chạy trốn dồn dập: "Đừng có giết tôi, đừng...!Mày rốt cuộc là ai! Tao căn bản không quen mày! Chúng ta không oán không cừu, vì cái gì muốn giết tao?!"
Cửa thủy tinh bị va chạm một cách đầy hung hăng như có ai đó đang đập vào cánh cửa.

Tề Lạc Nhân nhanh chân chạy đến bên trong quầy phục vụ, núp trong khoảng trống phía dưới quầy phục vụ.
Không gian nhỏ hẹp đem đến cho người ta cảm giác an toàn nhưng không cắt đứt được sự hành hạ tàn nhẫn cho đến chết đang hiện diện cách đó không xa.

Người đàn ông bên ngoài cửa nước mắt nước mũi giàn giụa giãy dụa cầu xin tha thứ, chỉ là không đả động được chút lòng thương hại nào của tên sát nhân máu lạnh.

Tiếng cưa điện rin rít làm người ê hết cả răng, âm thanh nặng nề mà huyết tinh của máy cưa cắt vào da thịt, tiếng thét chói tai trở nên thảm thiết.

Sau tiếng kêu gào khàn cả cổ, có vật nặng nào đó ngã xuống mặt đất, cửa kính bị đập đến ầm ầm vang dội.

Hình như có người đang rơi vào trong tuyệt cảnh muốn cầu sinh dùng hết sức lực ngọ ngoạy muốn bò vào trong, tiếng cưa điện ngưng lại, trong không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng khục khục rất nhỏ, đang dần yếu đi tiệm cận đến sự mỏng manh biến mất và cuối cùng im hơi lặng tiếng.
Ngay bên ngoài cánh cửa thủy tinh, có người dùng cưa điện giết người.
Nhận thức được chuyện này thậm chí so với quỷ hồn cách đó không xa càng khủng bố hơn, Tề Lạc Nhân gần như có thể tưởng tượng cơ thể người sẽ bị cắt xẻo ra sao khi tiếp xúc với cưa điện, đem người tách rời, máu bắn văng tung tóe khắp nơi và kẻ giết người lại là như thế nào đứng nhìn mọi thứ, nhìn người bị hại đang thoi thóp rồi tắt thở.
"Đồ vô dụng!"
Một giọng nam trầm thấp âm u ở ngoài cửa vang lên, có người đẩy đẩy cánh cửa đại sảnh truyền dịch phát hiện đã bị khóa, có lẽ vì thế nên tiếng bước chân đang đi xa dần.
Cả người Tề Lạc Nhân run rẩy nhưng nhịp tim cũng coi như đã chậm rãi dịu xuống.

Cái tên giết người kia đã đi rồi, cậu an toàn rồi...
"Ầm" một tiếng, cửa thủy tinh bị đập cho vỡ nát, toàn thân Tề Lạc Nhân giật nảy lên ----- tên giết người căn bản không rời đi! Tên đó chỉ đi kiếm thứ đồ đủ mạnh để đập vỡ cửa kính mà thôi!
Thủy tinh loảng xoảng vỡ nát, tên đó đã đi vào đại sảnh truyền dịch.

Trong giờ khắc này, hô hấp Tề Lạc Nhân đều ngưng lại, mỗi một âm thanh "sss" vang lên trong không khí như trở thành một thứ bùa đòi mạng.

Cậu cứng đờ người ra, một chút cũng không dám động đậy mà cuộn tròn sâu vào phần khoảng trống dưới quầy phục vụ.

Ngay lúc cách nhau chưa đến 3m, tên sát nhân dẫn theo cưa điện đi tới, lúc gần nhất của hai người thậm chí chỉ cách nhau một tấm ván gỗ mỏng lét, sau đó tiếng bước chân dừng lại.
Cạch ----- cưa điện khởi động rồi.
Không thể nào! Hắn không có khả năng phát hiện mình trốn ở đây được! Hắn làm sao biết được mình đang ở đây!
Tề Lạc Nhân gần như muốn ngất đi, cậu tay không tấc sắt làm sao liều mạng lại nổi một tên giết người máu lạnh như vậy?! Tiếng cưa điện chối tai vang dội cứ lượn lờ trên đỉnh đầu cậu, chỉ cần tên đó nhẹ nhàng cho cậu một cưa thôi là có thể đem cậu đi gặp ông bà ngay tại trận!

Chạy, hay nằm đây đợi chết? Tề Lạc Nhân cưỡng ép bản thân bởi vì sợ hãi mà đại não không thể suy nghĩ hoạt động trở lại.

Như thế này, cửa chính cách nơi đây không đến 3m, với lại đã bị đập bể cho tan tành rồi, nếu như cậu từ đây thoát ra rồi chạy, có bao nhiêu khả năng chạy thoát được?
"Bà già, cút ngay!"
Người đàn ông quát khẽ một tiếng, cưa điện xèo xèo hướng về phía không trung mà vung vẩy.

Tiếng rít lanh lảnh không giống con người truyền đến, máu tươi trên cưa điện bị vẩy đến khắp nơi đều có, có mấy giọt bắn tóe đến trên vách tường bên hông phía trong quầy phục vụ, uốn lượn trườn xuống tạo thành vài đạo vết máu dữ tợn đỏ sậm vừa vặn rơi vào trong mắt Tề Lạc Nhân.

Đây chắc chắn là máu của tên xấu số chết thảm ở ngoài cửa ban nãy.
Muốn chạy không? Nội tâm Tề Lạc Nhân vùng lên đấu tranh, quỷ hồn kia hình như không phải là đối thủ của tên sát nhân.

Tiếng rít đã ngày càng nhỏ, nếu cậu muốn chạy, bây giờ là thời cơ tốt nhất nhưng nếu chạy, tên sát nhân nhất định biết ở đây còn có một người đang trốn, hắn sẽ đuổi theo, sau đó thì...
Không, không cần chạy trốn! Ban nãy có khoảnh khắc hắn dừng lại vì hắn thấy nơi đây có một quỷ hồn, đợi hắn giết chết quỷ hồn chắc chắn rất nhanh sẽ rời khỏi đây, cậu hoàn toàn không cần phải mạo hiểm liều lĩnh chạy trốn.
Ôm tâm lý may mắn trong người, Tề Lạc Nhân tiếp tục cuộn tròn dưới quầy phục vụ, tim đập như nổi trống chờ đợi tên sát nhân rời đi.
Tiếng cưa điện lại lần nữa dừng lại, xem ra tên cuồng giết người này đã đem quỷ hồn miểu sát thành công, Tề Lạc Nhân nghĩ.

Hóa ra người có sát khí nặng, dĩ nhiên đến quỷ cũng có thể giết sao? Cưa điện đã tắt, người nọ chắc rằng không biết ở đây còn có một người sống.
Niềm vui may mắn sống sót sau tai nạn chưa kịp lan tràn ra, tiếng bước chân lần nữa vang lên, bước đi không nặng không nhẹ giẫm lên tâm tình bàng hoàng của cậu...!mau cuộn sâu vào trong quầy phục vụ!
Đại não Tề Lạc Nhân bị sự đe dọa của cái chết tẩy thành một mảng trắng xóa.
"Soạt" một tiếng, ngăn kéo đầu tiên bên sườn trái quầy phục vụ bị kéo ra, có người đang thô lỗ lục lọi bên trong, sau đó đóng ngăn kéo lại, mở cái thứ hai...
Sau một thoáng thất thần ngắn ngủi, trong tuyệt cảnh Tề Lạc Nhân cưỡng bách bản thân khôi phục lại năng lực suy nghĩ.

Quầy phục vụ này rất lớn, cậu nhớ rõ tổng cộng có đến 6 cái ngăn kéo, mỗi cái ngăn kéo ở phía dưới đều có một không gian ngăn cách tạo ra một khoảng trống độc lập bởi những tấm ván gỗ.

Và xuất phát từ bản năng tận lực trốn xa nhất có thể, cậu lúc đó núp dưới ngăn kéo có khoảng cách xa nhất so với vị trí cửa chính, sau khi lôi ngăn kéo ra, dù cho có đứng thẳng lục soát cũng sẽ không nhìn thấy được không gian phía dưới!
Tên cuồng giết người đã mở đến ngăn kéo thứ 4, khoảng cách của cậu và hắn chỉ còn cách nhau một ngăn kéo.

Cậu thậm chí cho rằng mình có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc trên chiếc cưa điện.
Ngăn kéo thứ 5 được mở ra, Tề Lạc Nhân đã nhìn thấy được giày của tên sát nhân.

Đó là một đôi giày màu xanh dương đậm không hợp thời, kiểu dáng cũ mèm, phía trên có một kí hiệu kì quái, dưới kí hiệu vây quanh một vòng chữ nhỏ.

Giám ngục Cục quản lý trại giam!
Đây là một đôi giày tù!
Tề Lạc Nhân từ cái quần của người đó hướng lên trên nhìn, mơ hồ nhìn thấy một góc ngăn kéo bị kéo ra, cũng chính là trong một lần nhìn này, thần chết đã đến tuyên bố sự tử vong của cậu ----- bên trong ngăn kéo quầy phục vụ được làm từ nhựa trong suốt a!

Tề Lạc Nhân cứng ngắc mà ngẩng đầu lên, nhìn ngăn kéo trên đỉnh đầu bản thân, đáy nhựa trong suốt đem đồ vật bên trong ngăn kéo lộ ra hoàn toàn.

Mấy cây bút máy, một xấp giấy ghi chú, còn có một hộp kẹp giấy...
Chỉ cần tên cuồng giết người tiếp tục đi về phía trước nửa bước, kéo ngăn kéo ra, hắn có thể nhìn xuyên qua đáy trong suốt của ngăn kéo mà nhìn thấy cậu đang trốn dưới quầy phục vụ.

Đáng thương làm sao cũng nực cười vô cùng khi nằm đây chờ đợi cái chết buông xuống.
Đối diện với tử vong, thời gian như bị kéo dài ra vô hạn, thanh âm tìm kiếm đồ đạc cũng trở nên xa xôi mơ hồ.

Sợ hãi, không cam, oán hận,...!vô số cảm xúc trong lòng xông lên, cậu lần đầu tiên căm ghét sự do dự không quyết và mềm yếu của bản thân đến thế.

Nếu như ban nãy cậu thừa dịp tên sát nhân và quỷ hồn đang xé xác nhau xông ra ngoài, có lẽ lúc này cậu đã sớm thoát khỏi cái việc chầu trời rồi.
Thanh âm gói hàng bị xé đột ngột truyền đến, Tề Lạc Nhân ngẩn ra vài giây mới phản ứng lại kịp.

Các loại âm thanh và mùi vị vô tri vô giác mà chấp vá ra hành động lúc này của tên sát nhân, hắn tìm thấy một cái bánh ngọt nhỏ của một y tá để lại trong ngăn kéo, xé lớp bọc rồi ăn luôn.

Trên quầy phục vụ còn có ly nước đang tỏa ra hơi nóng được hắn cầm lên nốc, tâm tình có lẽ vì thế được buông lỏng, thậm chí còn vui vẻ hừ hai câu mà không nghe ra được giai điệu của ca khúc nào và cũng chẳng mảy may, không e dè bất an gì sau khi làm ra một cuộc tàn sát hàng loạt.
Đoạn ăn uống nhất thời này cho Tề Lạc Nhân khôi phục lại thời gian suy xét.

Trốn, cậu nhất định phải trốn.

Ưu thế duy nhất của cậu hiện tại là đối phương không biết đến sự tồn tại của cậu, bất kể tên sát nhân tâm lý biến thái thế nào, lúc hắn đột nhiên chứng kiến có người trốn ở đây sẽ sững sờ một trận.

Trong nháy mắt ngắn ngủi đó, chỉ sợ cũng là cơ hội cuối cùng của cậu.
Cậu không thể bỏ lỡ nữa! Tuyệt đối!
Lớp bọc bị vứt xuống mặt đất, tên sát nhân hướng về phía trước 1 bước, đứng ở trước ngăn kéo nơi Tề Lạc Nhân ẩn náu, vươn tay ra, mở chiếc ngăn kéo cuối cùng...
- ----------------------------------
P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện nha.
P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa...!có thể comment vào đoạn văn chứa điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha..