Wind’s Love

Chương 50: Chương 50





Chính là hôm nay đây
Kris ngắm nhìn mình trong chiếc gương lớn, mái tóc xoăn rũ xuống ngang bờ eo thon, khuôn mặt ngoài một lớp sơn môi nhạt còn lại hoàn toàn để tự nhiên. Chiếc áo cưới để lộ bờ vai trắng muốt mịn màng. Phần trên với hàng triệu mảnh kim cương nhỏ đính vào được thiết kế ôm khít từng đường cong cơ thể, đến eo thì xòe ra bồng bềnh, chân váy dài quét đất với những mảnh kim cương nhỏ may chìm lấp lánh như tuyết trông đẹp vô cùng
Có tiếng gõ cửa
Lin bước vào, mắt miệng há to rồi không ngừng đứng bên Kris trầm trồ. Kris chỉ cười trước thái độ khoa trương của nhỏ
- Này tớ không nói quá chút nào đâu
Lin phụng phịu thanh minh, rồi nhỏ chợt vòng tay ôm nhẹ lấy Kris
- Thật tốt quá…
- …
- …cuối cùng cậu đã có được hạnh phúc của mình rồi
Kris mỉm cười, nhẹ nhàng nói
- Đồ ngốc
Kris vuốt mái tóc xoăn của Lin, thầm cảm ơn vì tình bạn tuyệt đẹp này. Kris vốn thuộc tuýt lạnh, nên giữa nó và Lin chẳng có mấy dịp trò chuyện tâm sự hay buôn dưa lê, phần lớn toàn Lin nói còn Kris thì nghe, không bình phẩm không cười đùa cũng không có thái độ đặc biệt gì, nói chung vô cùng nhàm chán nhưng giữa 2 người lúc nào cũng tồn tại một không khí rất đặc biệt, hay chăng đó chính là tình bạn chân thành mà không lời nói nào diễn tả được hết
Có tiếng thông báo bên ngoài vọng lại. Lin nhanh chóng đẩy Kris ra, quay mặt lau nhanh vài giọt nước mắt chợt rơi, rồi lại nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ
- Đi nào cô dâu
Kris cười nắm lấy tay Lin. Cả hai bước đến trước cánh cửa gỗ to đóng kín. Một người đàn ông đã đứng đợi sẵn. Lin vỗ nhẹ tay Kris và nháy mắt
- Tớ vào trước đây
Kris gật đáp lại, rồi chậm chạp tiến đến bên người đàn ông kia
Hàn Thiên quay sang nhìn Kris. Nó thật lộng lẫy trong bộ đầm cưới tinh khôi, vẻ đẹp băng lãnh thường ngày chợt trở nên mềm mại, thánh thiện, và càng làm cho Kris giống Dĩ Thuần, chính vì vậy đã khiến Hàn Thiên đơ người đến vài giây.
- Trông con..ừm….àh..rất..đ

- Được rồi
Kris ngắt câu khen đầy khó khăn của cha, nó biết ông không phải tuýt người hay nói những câu dịu dàng đến như vậy, ngay cả nó cũng không nghe quen. Hàn Thiên trở lại nét nghiêm nghị như thường, chỉnh lại caravat . Mấy giây trôi qua cả 2 vẫn giữ im lặng. Dù mối quan hệ đã được cải thiện một chút nhưng dường như chẳng có gì thay đổi, giữa Kris và cha vẫn tồn tại sự ngượng ngập không tự nhiên, trong suốt nhiều năm như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên Kris đứng cạnh ông lâu đến thế
Bất chợt Kris quay sang cha, đưa tay chỉnh là caravat cho ông. Hàn Thiên ngạc nhiên, đã rất lâu rồi, ông không được ai chỉnh caravat giùm cho nữa. Ông nhìn Kris, rồi tự hỏi con gái mình đã lớn như vậy sao, suốt trong thời thơ ấu ông đã khiến con mình sống như không có cha, để rồi thay vì một cuộc đoàn tụ đầy nước mắt thì ông bắt nó phải tự tay bắn người mình yêu, ép nó làm những điều nó không hề muốn. Ông thật sự không có tư cách làm cha. Ấy vậy mà, đứa con gái đó, vẫn không oán hận ông
- Ta..xin lỗi
Kris khựng tay
- Ta không cho con được gì, cũng không làm gì được cho con
- ……vẫn chưa quá trễ để bắt đầu
Kris nhìn cha, trong đáy mắt ẩn hiện ánh cười. Hàn Thiên cũng nhìn con, rồi ông quay sang mở một chiếc hộp gỗ. Bên trong là một tấm voan cô dâu dài chấm đất, được viền ren bằng vàng trắng, đơn giản nhưng sang trọng quý phái
Hàn Thiên đội lên Kris, thật cẩn thận và nhẹ nhàng
- Đây là chiếc khăn voan ngày xưa của Tiểu Thuần, bây giờ, nó thuộc về con
Ông vuốt gọn lại tóc con, giọng nói trầm ấm hiếm có. Kris mân mê chiếc khăn, mỉm cười
- Cảm.ơn…cha
Hàn Thiên mở to mắt. Tiểu Phong, lần đầu tiên gọi ông là cha, là vào năm 1 tuổi, rồi mãi đến tận bây giờ, ông mới được nghe lại, nó khiến lòng ngực ông quặn đau, vừa xen lẫn chút ấm áp
Có tiếng thông báo. 10 giây nữa
Hàn Thiên cầm lấy tay con quàng qua tay mình
- Bắt đầu thôi

Hàn Thiên chợt nhớ đến lúc ông vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Tuy không thấy ai bên cạnh nhưng đầu giường của ông lại có một quả táo xanh, nghe y tá nói, mỗi sáng sớm cô vào kiểm tra đã thấy trái táo mới được đặt ở đó rồi, ngày nào cũng như ngày nào, trong suốt 7 năm qua. Lúc đó, Hàn Thiên đã cầm quả táo lên, khẽ cười rồi cắn một miếng to. Ai cũng biết, táo xanh tốt cho tim mạch
Sau đó Hàn Thiên trở về LKey, Kris lập tức biến mất, quăng trả lại chức chủ tịch cho ông. Và chỉ được vài ngày sau, một cuộc hẹn khiến ông thích thú bất ngờ đến


Tập đoàn DKey và LKey tuy là đối thủ trên thương trường, nhưng chưa bao giờ gặp mặt nhau. Phong đã biết mặt chủ tịch LKey qua báo chí, còn đây là lần đầu tiên Hàn Thiên gặp Thiên Phong, thoáng chút bất ngờ qua đôi mắt vô cảm. Không dông dài, Phong vào thẳng vấn đề
- Tôi muốn cưới con gái của chủ tịch
Những ngón tay đang nhịp nhịp bỗng chốc khựng lại, nhưng rất nhanh, chúng lại gõ nhịp đều đều
- Cậu đang xin phép ta?
- Như vậy chưa rõ ràng sao?
- Haha, chuyện này cần thông qua ý kiến của ta từ lúc nào?
- Chẳng phải luôn cần hỏi cưới trước hay sao?
- Hỏi cưới? Nhìn cậu không giống một người theo truyền thống
- …..
Hàn Thiên nhếch cười nửa miệng, ông xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, rồi nói tiếp
- Nếu đã vậy, thì hãy làm cho trót
- ???
- Quà cưới
Phong khẽ nhíu mày. Hàn Thiên tiếp tục cười
- Chắc cậu đã biết ta muốn gì
Phong không đáp, hắn búng tay, một tập tài liệu được đưa đến
Hàn Thiên nhướng mày nhìn bản hợp đồng đang được đẩy về phía mình
“Hợp đồng sáp nhập”

Dương Thiên Phong nhấp ngụm cà phê nâu, thong thả nói
- DKey sẽ sáp nhập với LKey
Hàn Thiên nhếch miệng, liếc nhanh qua các điều khoản và ký tên ngay tại chỗ. Thực ra ông chỉ muốn thử Phong, không ngờ hắn lại dâng DKey cho ông thật, dù không vinh quang gì nhưng bớt được một đối thủ lớn như DKey cũng tốt, LKey sẽ chính thức trở thành tập đoàn đứng đầu thế giới
Hàn Thiên khẽ cười nhạo cho cái tài giỏi đầy hư danh của chủ tịch DKey, Phong biết, và hắn cũng đáp lại bằng cái cười nhạt
- Hợp tác vui vẻ
Đến khi dáng người ngạo nghễ của Phong khuất dần sau làn khói moto rồi, Hàn Thiên mới dường như chợt tỉnh. Ông lấy bản sao của hợp đồng sáp nhập ra xem, đây là hợp đồng sáp nhập theo hình thức góp cổ phiếu, nghĩa là không nhập vào hoàn toàn mà là trở thành một phần của tập đoàn “DKey và LKey”, cũng có nghĩa là mặc dù trên lý thuyết DKey nhập và LKey, nhưng về cổ phần, quyền lợi và quyền hành, 2 chủ tịch vai vế vẫn như nhau, nếu bây giờ Hàn Thiên có thể chi phối DKey, thì tương tự, Phong cũng có thể thao túng LKey
Hàn Thiên lấy tay xoa nhẹ thái dương, tự cười vì đã bị một thằng nhóc lừa. Giờ đây, chỉ còn một cách, cách duy nhất, chính là làm cuộc tổng đổi mới, thay đổi tên của tập đoàn, dẫn đến đổi hết tên của cổ phiếu , cổ phần và các cổ đông, lúc đó, 2 tập đoàn mới chính thức trở thành một chỉnh thể. Vì thế, cái tên mới này rất quan trọng, nó có thể chỉ rõ cho cả thế giới biết, là tập đoàn nào đang thao túng tất cả, vì một khi tên mang dấu ấn của tập đoàn nào, thì tập đoàn còn lại sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi bộ nhớ, chính thức được biết đến như một Bộ phận của tập đoàn kia
Thật đáng buồn vì DKey giờ đã là một cổ đông lớn trong tập đoàn LKey, nên cũng có quyền chọn tên mới, rõ ràng Phong cho DKey sáp nhập vào LKey, là hoàn toàn có dụng ý

Đó là 1 tuần trước khi Kris gặp Phong
Và bây giờ, Hàn Thiên sắp sửa phải trao Tiểu Phong cho thằng nhãi đã cho ông một vố đau, thật không can tâm
Cánh cửa gỗ bật mở, thánh đường hiện ra, tiếng nhạc thanh thót cất lên kèm theo những chiếc lông vũ nhẹ nhàng lượn lờ trong không trung. Tất cả khách mời đứng dậy, mọi ánh mắt đều đổ về cô dâu xinh đẹp trong chiếc đầm cưới trắng tinh khôi. Cô dâu khoác tay cha mình, đầu khẽ cúi xuống, chiếc khăn voan che hờ sắc đẹp kiều diễm càng làm xiêu lòng người
Lin và Khang đứng ở hàng ghế đầu tiên, Lin dựa người vào Khang khẽ lau nước mắt, bộ dạng y như bà mẹ khi sắp gả con đi lấy chồng. Khang vuốt vuốt tóc vợ, đồng thời nháy mắt và giơ ngón cái lên với Kris. Già Jack đứng kế bên cũng mỉm cười ấm áp
Kris khẽ nhìn lên, nơi Phong đang đứng, vẫn dáng vẻ kiêu ngạo bất cần, Phong đứng bắt chéo tay ra sau, chiếc áo đuôi tôm đen ôm hoàn hảo từng đường nét hấp dẫn, nét cười thoáng trên gương mặt lạnh
Phong đưa tay ra đón lấy cô dâu, Hàn Thiên cầm tay con gái đặt vào tay hắn, 2 người đàn ông nhìn nhau trong chốc lát, cái nhìn đầy khó hiểu, Kris nhận thấy, và nó ho nhẹ
Đến phần trao nhẫn, Kris hơi bất ngờ vì cặp nhẫn mới, Phong nói hắn sẽ lo phần nhẫn vì thế đến giờ Kris mới được nhìn thấy. Đó là cặp nhẫn bằng vàng trắng, rất đơn giản, hoàn toàn không có họa tiết nào, mặt nhẫn trơn láng, nhưng đến khi cầm lên, Kris mới để ý thấy một dòng chữ khắc bên trong mặt nhẫn
“Wind of Wind”
Kris ngước lên nhìn Phong, hắn lại nở nụ cười mà nó thích nhất. Sau khi đeo nhẫn xong, thật kì lạ, Kris có cảm giác tay mình bị hút về phía tay của Phong, và nó đã lập tức hiểu ra, 2 chiếc nhẫn có từ tính, như nam châm vậy, nếu để khoảng cách gần sẽ lập tức bị hút vào nhau. Kris nheo mắt nhìn Phong, còn hắn thì bỗng nhanh như cắt cúi xuống đặt vào môi nó một nụ hôn, cả hội trường đứng dậy vỗ tay ầm ĩ
Buổi lễ diễn ra suôn sẻ và kết thúc bằng nụ hôn ngọt ngào của cô dâu chú rể, sau đó, cả 2 sẽ đi tuần trăng mật ở Wind Bay
Và cũng ngay sau đó, tin tức DKey sát nhập LKey cũng được tuyên bố

Nằm gọn trong lòng Phong, Kris ngước nhìn chiếc cổng đá, tự hỏi phải chăng đây là giới hạn của hạnh phúc, vì lần nào đứng đây, nó cũng cảm thấy niềm hạnh phúc vô hạn
- Phong

- ?
- Chiếc cổng này là tự nhiên?
- Ừ
- Vậy em sẽ đặt tên nó là Haven-Gate (Cổng Thiên Đường)
Phong phóng tầm mắt nhìn ra phía chân trời xa bên kia cánh cổng, lại một hoàng hôn buông xuống, đẹp nao lòng, Phong khẽ nheo mắt
- Vậy ra bên đó chính là thiên đường
- …anh đang nói gì vậy?
Kris ngoái ra sau, ngước lên nhìn Phong, nghiêng đầu cười
- Em đang ở Thiên đường đấy thôi
Phong bật cười, đưa tay vuốt mái tóc mượt mà đang bay trong gió, hôn vào đôi gò má đang nhẹ ừng hồng, rồi lần đến đôi môi mềm mại, đặt lên một nụ hôn thật sâu, thật lâu, đến lúc Kris thở một cách khó khăn, Phong vẫn tham lam không rời, hắn nói nhỏ vào tai nó, giọng nói trầm lạnh cùng với nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc
- Lần này anh sẽ không buông tha em dễ dàng nữa đâu, vợ àh
Kris nghe xong mặt đỏ bừng, định phản ứng lại thì đã bị Phong kiềm lại bằng…môi, rồi nó cảm giác được một vòng tay đang ôm trọn người nó, nhấc bổng lên, nhưng Kris không quan tâm gì nữa, đối với nó bây giờ, chỉ còn mỗi Phong, và nụ hôn ngọt ngào mãnh liệt

Gió vô tình lướt qua để lại cho người khác bao tiếc nuối, vì không ai nắm bắt được ngọn gió vô định, nhưng thật may, vì họ đều là gió, mãi chạy song hành với nhau, vờn đuổi nhau. Dù cho lạc mất nhau, nhưng gió vẫn không ngừng thổi, và rồi, họ vẫn gặp lại nhau

Trên chiếc giường êm như nhung, hai con người hòa vào làm một. Từ nay, 2 ngọn gió cô độc lạnh lùng mang trong mình đầy hận thù đã không còn. Nỗi đau chấm dứt nhường chỗ cho hạnh phúc bắt đầu.

Kris choàng tay qua cổ Phong, nói đầy yêu thương
- Em yêu anh, Dương Thiên Phong
- Anh yêu em, Tiểu Phong. Mãi mãi
- Mãi mãi của anh sẽ tồn tại trong bao lâu?
- Ngay cả sau khi anh chết, em yêu