Xa Cách Gần Kề - Bất Vấn Tam Cửu

Chương 34: Đang dần tan biến



Những cảm xúc từng bao bọc lấy anh khiến anh lưu luyến đang dần dần tan biến.

- --

Hàn Phương Trì đã nghiêm túc hẹn hò với Tiểu Quyên hơn hai năm, lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết. Sau khi chia tay anh không hề nghĩ đến việc bắt đầu mối quan hệ mới, thậm chí không muốn nghĩ đến việc yêu đương. Ngay cả khi có người giới thiệu những cô gái phù hợp cho anh thì anh cũng chẳng muốn gặp gỡ người nào. Trong mắt Hà Nhạc Chi, anh trước nay luôn là người rất chung tình. Dù không nói ra, nhưng có lẽ anh vẫn chưa thể buông bỏ được Tiểu Quyên, vẫn chưa thu xếp lại trái tim mình để bắt đầu một mối quan hệ khác.

"Em rất mong anh ấy sống tốt, cuộc sống bình ổn và hạnh phúc mỗi ngày." Tiểu Quyên cũng chia sẻ, "Hàn Phương Trì là người bạn trai duy nhất mà mỗi khi nhớ lại đều em cảm thấy trống trải trong lòng."

"Anh cũng mong điều đó." Hà Nhạc Chi đáp, rồi đùa, "Có phải em vẫn còn quyến luyến anh ấy không?"

Tiểu Quyên cười lớn: "Ai mà không quyến luyến chứ! Chia tay mà em khóc muốn chết, mẹ em vừa mắng vừa khóc cùng, càng mắng em lại càng khóc nhiều hơn."

Tiểu Quyên nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng cách nói lại có phần hơi phóng đại thêm. Dù Hà Nhạc Chi cũng cười là vậy, nhưng nghĩ đến tâm trạng của cô nàng lúc đó thì cũng biết cô đã phải trải qua những cảm xúc đau lòng như thế nào.

"Lúc đó em nghĩ nếu anh ấy đến tìm em, chắc em sẽ không chia tay đâu, cứ thế mà cưới thôi. Dù sao thì cuộc đời cũng qua nhanh như chớp mắt." Nhưng rồi Tiểu Quyên nhấp một ngụm trà, thở dài cười buồn: "Và rồi anh ấy thật sự không đến tìm em."

Tiểu Quyên vừa cười vừa nói nhưng đôi mắt đã đỏ hoe, Hà Nhạc Chi nhìn cô gái ở trước mặt mình, không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy đau lòng thay.

"Đến giờ em vẫn không biết anh ấy không tìm em vì giận hay vì vốn dĩ thực sự không quan tâm nhiều đến thế." Tiểu Quyên nói, "Con gái thường có những suy nghĩ nhỏ nhen vậy đấy, haha, vừa sợ anh ấy đến tìm em, lại vừa sợ anh ấy không đến tìm em."

"Không phải vì anh ấy không quan tâm đâu." Dù hoàn toàn không biết rõ suy nghĩ của Hàn Phương Trì, hắn vẫn nói vậy.

"Anh ấy là vậy đấy, mọi người đều nói em với anh ấy rất hợp nhau, nhưng thực ra thì không phải." Tiểu Quyên nhớ lại, "Nhiều lúc em rất muốn cãi nhau với anh ấy một trận, nhưng không biết cãi cái gì. Anh ấy không bao giờ làm gì sai, nên mỗi khi em có một chút đa cảm thì nó lại như trở thành chuyện vô lý. Sau đó em nói ra, dù em chẳng nói lý đi chăng nữa thì anh ấy vẫn sẽ lắng nghe một cách điềm tĩnh, rồi nói anh ấy sẽ chú ý hơn. Theo thời gian thì em cũng trở nên điềm tĩnh hơn, nhưng lại cảm thấy đó không phải là con người thật của em."

Hà Nhạc Chi gật đầu tỏ ý mình đang lắng nghe. Hắn chợt nhận ra rằng Hàn Phương Trì qua lời của người khác hoàn toàn khác hình ảnh mà hắn có trong đầu.

"Anh có hiểu cái cảm giác đó không, Nhạc Chi?" Tiểu Quyên suy nghĩ một chốc rồi tiếp tục, "Em vừa cảm thấy hạnh phúc, nhưng đồng thời em cũng cảm thấy mình đã nhìn thấy hình ảnh của mình khi đã 60, 70 tuổi. Dường như cuộc sống của em bị rút ngắn lại vậy á. Em sẽ trở thành vợ của một bác sĩ, tuần tự mà kết hôn, rồi sinh một đứa con, và sẽ già đi một cách bình yên. Điều đó khiến em cảm thấy rất mâu thuẫn, vừa mong muốn kết hôn lại vừa kháng cự nó. Em thích Phương Trì, em biết anh ấy rất tốt, nhưng lại luôn muốn tìm ra điểm gì đó sai sót ở anh ấy để có thể bất mãn với anh ấy một cách hợp lý, nhưng em tìm không ra."

"Em đã từng nói những điều này với Phương Trì chưa?" Hà Nhạc Chi hỏi cô nàng.

"Em không, ngoài lần chia tay." Tiểu Quyên cười tự giễu, "Làm sao mà nói được ạ? Nếu em nói ra và anh ấy hỏi em hi vọng anh ấy làm thế nào, em sẽ không biết trả lời sao. Chẳng lẽ em lại mong anh ấy bớt điềm tĩnh, cuộc sống bớt quy củ đi, và thỉnh thoảng cáu gắt với em à? Nhưng đó cũng không phải là điều em muốn. Em hoàn toàn không thể diễn tả chính xác những cảm xúc này, mẹ em đến bây giờ vẫn không hiểu được em nữa là."

Hà Nhạc Chi rót thêm trà cho cô nàng, rồi hỏi: "Thế sau khi chia tay, em có thích cuộc sống hiện tại không?"

Tiểu Quyên suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Em rất thích."

"Vậy thì đáng giá mà, em đâu có làm gì sai. Em thật sự rất tốt." Hà Nhạc Chi mỉm cười nói, "Em có thể nói chuyện với Phương Trì, nếu anh ấy không trách em, em cũng không cần phải cảm thấy áy náy nữa. Chắc chắn anh ấy không trách em đâu."

"Cảm ơn anh, Nhạc Chi." Tiểu Quyên cảm kích nói, "Anh nhất định là một người yêu tuyệt vời, Tiểu Hắc hạnh phúc thật đấy."

Hà Nhạc Chi bật cười rồi lắc đầu: "Bọn anh chia tay rồi."

Tiểu Quyên lập tức mở to mắt kinh ngạc.

"Bọn anh chia tay từ năm ngoái rồi." Hà Nhạc Chi nhẹ nhàng nói

Khi nghe Hà Nhạc Chi kể về lý do chia tay một cách thản nhiên, trong mười phút tiếp theo, Tiểu Quyên hoàn toàn quên hết những cảm xúc khi nói về bạn trai cũ trước đó, chỉ còn lại toàn sự giận dữ.

"Anh đợi đó, em sẽ giới thiệu cho anh một người thật tốt!" Tiểu Quyên tức giận nói, "Tiểu Hắc đúng là làm em nhìn lầm cậu ấy rồi."

Hà Nhạc Chi cười nói: "Không cần, không cần đâu, hiện tại anh độc thân rất ổn mà!"

"Vậy khi nào anh muốn yêu đương thì nhớ nói với em, nhưng đừng để quá muộn đó," Tiểu Quyên không quên dặn dò, "Nếu không sẽ không còn ai nữa đâu đấy."

"Được thôi. "Hà Nhạc Chi cười khổ, "Nhất định rồi."

Tiểu Quyên năm nay sẽ sang châu Âu để tiếp tục học tập, một thời gian nữa lại đi.

Trước khi chia tay, cô nàng hỏi: "Anh ấy bây giờ có bạn gái chưa, hay có đang qua lại với ai không? Nếu có thì em sẽ không liên lạc nữa, không muốn làm phiền người ta đâu, nghĩ đến thôi cũng đủ ngột ngạt rồi."

"Không có đâu." Hà Nhạc Chi đáp, "Yên tâm yên tâm."

"Anh có chắc không đó? Nhỡ đâu anh ấy có mà anh không biết thì sao." Tiểu Quyên nói.

"Chắc chắn, anh rất chắc chắn nha." Hà Nhạc Chi quả quyết.

Tiểu Quyên là một cô gái lương thiện đoan trang, từ đầu đến cuối cô nàng luôn nhấn mạnh rằng Hàn Phương Trì không làm gì sai cả. Cô nàng không hề phàn nàn cũng không oán trách Hàn Phương Trì không tốt ở điểm nào, chỉ nói rằng bản thân quá khó tính và mâu thuẫn, sợ bị hôn nhân ràng buộc, khao khát tự do hơn.

Dù trong lòng Hà Nhạc Chi lúc nào hắn cũng thấy Hàn Phương Trì hoàn hảo. Nhưng hắn cũng hiểu trong mối quan hệ trước đó, chắc chắn Hàn Phương Trì vẫn sẽ có những thiếu sót. Cái gọi là "hoàn hảo" cũng bởi bản thân hắn mang tâm tư riêng và thiên vị mà thôi, nhưng trên đời này làm gì có ai là người yêu hoàn hảo tuyệt đối, kể cả Hàn Phương Trì hay chính bản thân hắn cũng vậy.

"Hôm nay tôi gặp Tiểu Quyên đấy."

Trên kệ rượu cạnh bàn ăn trong nhà Hàn Phương Trì vốn có lắp một dải đèn cảm ứng, người đi qua lại thì sẽ tự động sáng lên, nhưng đã lâu không còn sáng nữa.

Hà Nhạc Chi mua một dải đèn mới rồi ngồi xếp bằng trên sàn nhà, xung quanh là đủ thứ linh tinh lấy từ trong tủ ra.

Đến lúc này, giá trị của một kỹ sư như hắn mới được phát huy tối đa. Trong nhà hễ có thứ gì hỏng hóc, hắn đều rất giỏi tháo lắp, sửa chữa, đặc biệt là các đồ điện tử.

"Cô ấy sao rồi?" Hàn Phương Trì ngồi trên ghế cạnh đó, nhìn hắn sửa chữa.

"Khá ổn." Hà Nhạc Chi đáp, rồi nói tiếp, "Có nhắc đến anh đấy."

"Nhắc đến tôi chuyện gì?" Giọng Hàn Phương Trì nghe có vẻ rất bình tĩnh.

"Nói xấu anh." Hà Nhạc Chi đùa.

Hàn Phương Trì: "Cô ấy nói hay cậu nói?"

Hà Nhạc Chi: "Cả hai cùng nói."

"Tôi có nhiều điểm xấu thế sao để hai người nói cơ à?" Hàn Phương Trì nhướng mày, "Kể thử một điểm tôi nghe xem."

"Anh thẳng tính quá." Hà Nhạc Chi vừa nói vừa kề đầu gần dính tủ, cố với tay vào trong để chạm tới cảm biến, "Không biết người khác đang nghĩ gì."

Hàn Phương Trì chỉ "Ừm" một tiếng.

"Anh thiếu lãng mạn quá," Hà Nhạc Chi tiếp lời, "Anh cần vận dụng não nhiều vào, thi thoảng hãy tạo vài cái bất ngờ cho phụ nữ đi, nếu không thì lấy gì để chứng tỏ anh thích cô ấy đây."

Hàn Phương Trì im lặng suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Tôi đã làm rồi."

"Vậy chính là làm chưa đủ." Hà Nhạc Chi đáp.

"Ừm." Hàn Phương Trì gật đầu.

"Anh cần phải cho cô ấy biết rằng kết hôn sẽ không làm thay đổi bất cứ điều gì cả. Không muốn có con thì không cần phải sinh, không muốn làm gì thì không cần phải làm." Hà Nhạc Chi vừa tháo cảm biến từ trong tủ ra, vừa ngẩng đầu suýt va vào cửa tủ, Hàn Phương Trì theo phản xạ giơ tay đỡ, còn hắn thì lại tiếp tục sửa sợi dây điện mảnh kia, "Khi kết hôn rồi, cô ấy trước hết vẫn là chính cô ấy, không phải là vợ của ai cả."

Hàn Phương Trì nói: "Cái này tôi chắc chắn tôi đã làm rồi."

"Vậy chính là làm hơi quá đấy." Hà Nhạc Chi nói, "Nếu không có gì thay đổi thì người ta kết hôn làm gì? Anh không có nhu cầu thì cưới ai chẳng được, dù sao anh cũng chẳng cần gì cả mà."

"Tôi..." Hàn Phương Trì nhìn hắn, cảm giác như nói gì cũng không đúng.

"Chuyển từ một thân phận này sang danh phận khác cần có dũng khí. Là anh không thể mang lại đủ cảm giác an toàn." Hà Nhạc Chi ngước lên nhìn anh, rồi nói, "Anh đừng mãi thụ động như vậy, anh phải biết người ta cần gì, nếu không hiểu thì hỏi, dù chỉ là một cảm xúc nhỏ cũng phải hỏi ngay, đừng có kiềm nén quá, tích nhiều rồi sẽ chẳng nói ra được nữa đâu."

Khi hắn cúi đầu tiếp tục công việc, Hàn Phương Trì chợt vươn tay đỡ cửa tủ, trán Hà Nhạc Chi nhẹ nhàng chạm vào bàn tay anh.

"Tôi đã hỏi vài lần rồi." Hàn Phương Trì nói.

"Sau đó thì sao?" Hà Nhạc Chi hỏi.

"Không có sau đó." Hàn Phương Trì trả lời.

"Anh hỏi nhưng chỉ nhấn mạnh ưu tư của người ta mà không chịu giải quyết, thà anh không hỏi còn hơn, làm người ta càng thấy bất lực thêm." Hà Nhạc Chi nói.

Trời sinh Hà Nhạc Chi đã nhạy cảm tinh tế hơn so với những đám đàn ông thẳng lại còn khô khan này. Hắn vừa có lòng đồng cảm mạnh mẽ, lại dễ thông cảm nên hiểu được các cô gái cần gì.

"Đôi khi anh cần phải cố gắng một chút."

Hắn nhìn tay Hàn Phương Trì đặt lên cửa tủ, rồi nói: "Nếu anh quan tâm thì hãy nói cho cô ấy biết, đừng cứng đầu."

Lúc đầu Hàn Phương Trì còn đáp lại vài câu, nhưng sau đó chỉ im lặng vừa lắng nghe vừa chăm chú nhìn hắn.

Đến khi Hà Nhạc Chi sửa xong, hắn cuộn dải đèn cũ lại cầm lên, rồi ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc trên sàn.

Hắn ngẩng lên nhìn Hàn Phương Trì, mỉm cười nói: "Tất cả những lời vừa rồi đều là tôi nói, không phải Tiểu Quyên nói đâu. Cô ấy chỉ bảo rằng anh không có lỗi gì cả, rất, rất tuyệt vời."

Hàn Phương Trì vẫn im lặng, cứ như thể đang suy ngẫm điều gì đó.

"Tôi cũng thấy anh cực cực cực kỳ tốt. Tôi biết anh không có lỗi gì cả, chỉ là không phù hợp thôi." Hà Nhạc Chi ngồi xổm trước mặt Hàn Phương Trì, nhìn anh, "Đây chỉ là tôi suy đoán từ góc độ của mình thôi. Tôi không biết là đoán đúng được bao nhiêu, nhưng có lẽ anh đã làm tốt lắm rồi."

Hắn nhìn sâu vào mắt Hàn Phương Trì, dịu dàng nói: "Nhưng trên đời này không có nhiều người hợp nhau đâu. Tôi chỉ mong anh có thể thật sự, thật sự, thật sự hạnh phúc."

Cuối tuần này, Hàn Phương Trì và Tiểu Quyên đã gặp nhau.

Hà Nhạc Chi không hỏi họ đã nói gì, cuộc trò chuyện ra sao, và Hàn Phương Trì cũng không kể.

Cuối tuần, Hà Nhạc Chi bị Ninh Cẩn rủ đi đánh một trận cầu lông, hắn tự mình đến và ở chung đội với Ninh Cẩn. Sau khi chơi cầu xong, hắn về nhà của Hà Kỳ. Hà Kỳ hỏi sao Hàn Phương Trì không đến.

"Tiểu Quyên về rồi." Hà Nhạc Chi cười nói, "Hai người họ có hẹn cuối tuần này."

"Bạn gái cũ à?" Hà Kỳ hỏi.

"Đúng vậy ạ." Hà Nhạc Chi trả lời.

Đến thứ tư tuần sau, Hàn Phương Trì và Tiểu Quyên lại gặp nhau một lần nữa. Hà Nhạc Chi tự ăn tối một mình, tối đến lại ra ngoài chạy bộ.

Sau đó, Hàn Phương Trì lại tăng ca thêm hai ngày liên tiếp. Tối thứ sáu Hà Nhạc Chi về nhà của Hà Kỳ, và không về nhà suốt cuối tuần.

Sự thân mật cần được duy trì, nhưng để nó biến mất cũng rất dễ dàng. Chỉ cần dùng một tuần để phá vỡ thói quen, bạn sẽ dần thích nghi với thói quen mới.

Cho đến khi Hàn Phương Trì chậm chạp nhận ra dấu vết của Hà Nhạc Chi đang dần phai nhạt trong cuộc sống của mình, đã hơn một tuần rồi anh không được ăn sáng do Hà Nhạc Chi chuẩn bị.

Thay vào đó, trong nhà xuất hiện nhiều nguyên liệu cho bữa sáng hơn. Hà Nhạc Chi nói với anh rằng, hắn phát hiện ra đồ ăn sáng ở nhà ăn công ty rất ngon, từ giờ bữa sáng anh tự lo đi.

Cũng không phải lúc nào anh cũng được ăn tối cùng Hà Nhạc Chi nữa. Hắn nói rằng nấu nướng hơi phiền phức, không muốn nấu nữa.

Hàn Phương Trì: Để tôi nấu, cậu ăn gì?

Hà Nhạc Chi nhắn lại anh: Vậy để mai đi, hôm nay tôi ăn ở chỗ làm rồi, mai ăn thịt bò và măng tây nhé, hehe.

Mỗi lần gặp hắn, anh lại cảm thấy hắn chẳng thay đổi gì. Thái độ, giọng điệu đều vẫn như thường lệ, chỉ có số lần gặp mặt là giảm hẳn đi. Nếu không hẹn trước thì không thể cùng ăn tối với hắn, buổi tối khi rảnh rỗi hắn cũng không mặc đồ ở nhà và đi dép lê đến nhà anh ngồi chơi nữa.

Hắn dường như đang âm thầm thu hồi mối quan hệ lại, xóa đi những dấu vết có chút khác biệt so với tình bạn thông thường.

Anh vẫn đứng yên nơi đó, dường như vẫn giữ nguyên trạng thái ấy.

Nhưng có những thứ đang dần tan biến với tốc độ mà mắt thường không thể nhận thấy được.

Điều này khiến Hàn Phương Trì cảm thấy một sự mờ mịt và bất lực quen thuộc.

Trước đây, Hàn Phương Trì đã chứng kiến từng chút một quá trình Hà Nhạc Chi dần trở nên giống một người bạn bình thường trong cuộc sống của anh. Anh không thể nắm bắt, cũng không biết làm cách nào để giữ lại.

Khi đó, anh chỉ có thể nhìn Hà Nhạc Chi dần rời xa, cũng giống như bây giờ vậy, anh có thể cảm nhận rõ ràng được sự rút lui có chủ ý của hắn.

Điều này khiến Hàn Phương Trì nảy sinh một dự cảm bất an, như đứng trên mặt đất không còn vững chắc.

Những cảm xúc từng bao bọc lấy anh khiến anh lưu luyến đang dần dần tan biến.