Xa Cách Gần Kề - Bất Vấn Tam Cửu

Chương 36: Tôi cảm thấy cậu đang rời đi



Câu nói này mang theo sự châm chọc, nghe vào tai như một cái gai đâm thẳng vào lòng.

Hà Nhạc Chi cúi đầu không đáp lại, lặng lẽ chấp nhận lời châm biếm về "bộ não chỉ biết yêu đương" của mình.

Bình thường Tiếu Dao có vẻ lơ lơ đễnh đễnh hay vô tư cẩu thả nhưng thật ra gã không hề thiếu nhạy bén như vậy.

Chỉ vài phút sau khi đến, gã đã nhận ra bầu không khí trong căn nhà này có điều gì đó khác lạ so với mọi khi. Trực giác mách bảo gã rằng mình chớ nên hỏi, thành ra gã không thốt ra những câu như "Cậu bị sao thế?" hay "Hai người các cậu làm sao vậy?".

Gã cũng tỏ ra yên lặng hơn thường ngày, nói vài câu xong là ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa nhấm nháp hạt sấy khô mình mang theo, thậm chí còn chăm chỉ lột vỏ hạt mà không để lại một mảnh vỏ nào trên sàn. Đầu gã thỉnh thoảng lại quay về phía bếp, lén quan sát tình hình.

Dù hai người kia vẫn trò chuyện nhưng không khí có phần khác thường so với mọi khi.

Sau khi hai người họ chuẩn bị xong nồi niêu và nguyên liệu, Tiếu Dao tự giác đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.

Lần này gã không cố tình đòi ngồi cạnh ai, nhưng Hà Nhạc Chi vẫn ngồi cạnh gã.

Điều này khiến Tiếu Dao nhớ lại những lần hiếm hoi hai người kia có cuộc cãi vã nhỏ hồi cấp ba. Lúc đó gã là người đứng giữa cũng có cảm giác giống như bây giờ vậy. Cảm giác đó có thể mô tả là gì nhỉ?

Vừa có chút căng thẳng cảnh giác, vừa xen lẫn chút vui sướng hả hê khi thấy "hai người các cậu cũng sẽ có ngày này đây". Nhưng bây giờ gã không còn nhỏ nhen như khi xưa nữa, niềm vui hả hê đã tan biến, chỉ còn lại sự căng thẳng. Vì vậy, gã cố gắng tìm chuyện để nói cho tự nhiên hơn.

"Phương Trì, tôi thấy Tiểu Quyên về rồi phải không?" Tiếu Dao hỏi.

Hàn Phương Trì đáp "Ừm" một tiếng.

"Hai người có liên lạc với nhau chưa?" Tiếu Dao tiếp tục.

Hàn Phương Trì nói: "Ăn cùng nhau hai lần rồi."

Hàn Phương Trì không thích nói nhiều về những chuyện này nên Tiếu Dao cũng không trêu đùa mà nghiêm túc hỏi: "Hai người có khả năng quay lại không?"

"Không có khả năng." Hàn Phương Trì trả lời.

Tiếu Dao "Ồ" một tiếng, rồi nói: "Tôi cứ nghĩ ăn hai lần thì sẽ có chút khả năng đấy."

"Tôi có gì đặc biệt đâu mà chia tay lâu rồi người ta đi vòng quanh thế giới về phải quay lại với tôi?" Hàn Phương Trì nói.

"Cũng đúng." Tiếu Dao gật đầu, "Cậu cũng chẳng có gì đặc biệt cả."

"..." Hà Nhạc Chi vốn không định tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng nghe đến đây, hắn không nhịn được mà lên tiếng, nhẹ nhàng nói: "Sao nói vậy được."

"Cậu ấy tự nói mà!" Tiếu Dao nhỏ giọng đáp.

"Anh ấy tự nói thì cậu cũng hùa theo à?" Hà Nhạc Chi nhỏ giọng trách.

"Lại là tại tôi!" Tiếu Dao phản đối.

"Ai bảo cậu nói vậy làm gì." Hà Nhạc Chi phê bình.

Hàn Phương Trì im lặng nhìn hai người kia thì thầm với nhau. Một lúc sau Hà Nhạc Chi ngẩng đầu lên, cuối cùng thì cả hai cũng chạm mắt.

Hà Nhạc Chi nhìn anh, "Tiểu Quyên có điểm tốt của em ấy, anh cũng có những điểm tốt của riêng anh."

Hàn Phương Trì không nói gì, nhưng ánh mắt cũng không rời đi.

"Anh rất tuyệt vời." Hà Nhạc Chi nghiêm túc nói, rồi thêm một câu, "Ít nhất là đối với tôi... bọn tôi."

"Ồ ồ ồ, đúng, đúng, đúng, tuyệt nhất trên đời." Tiếu Dao gắp một viên tôm viên bỏ vào bát, bực mình nói, "Rốt cuộc hai người diễn trò cho tôi xem hả? Diễn sao mà tôi căng thẳng luôn này!"

Hai người kia lập tức quay mặt đi chỗ khác.

"Cậu cũng rất tuyệt vời!" Hà Nhạc Chi nói với chút cục súc.

"Ai thèm." Tiếu Dao nói, "Vừa rồi tôi còn muốn xuống mua ít rượu, để hai người các cậu uống một ít vào rồi cứ vậy tha hồ làm trò "Cậu có điểm tốt của cậu, cậu rất tuyệt vời" một lúc!"

"Cậu không thể ngậm miệng một chút được sao." Hà Nhạc Chi đá nhẹ vào đầu gối của gã.

"Ngậm miệng thì tôi ăn kiểu gì!" Tiếu Dao lại gắp thêm một viên tôm.

Hà Nhạc Chi cũng dùng muỗng giúp gã múc thêm hai viên tôm, "Mau ăn đi, ăn đi."

Tiếu Dao không thật sự là người vô tâm mà là gã cố tình pha trò để điều chỉnh không khí, nếu không thì lúc nãy thật sự rất kỳ lạ.

Nhờ vào miệng lưỡi của gã, không khí sau đó thực sự đã tốt hơn một chút.

Sau bữa ăn, Hàn Phương Trì mang hoa quả ra, Tiếu Dao thì đang chơi game, Hà Nhạc Chi ngồi đó đưa hai tay nhận lấy, đồng thời nói "Cảm ơn".

Tay Hàn Phương Trì còn ướt, sau khi Hà Nhạc Chi nhận lấy, anh đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vẩy nước lên mặt hắn.

"Ưm." Hà Nhạc Chi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra nhìn Hàn Phương Trì lại thấy anh không có biểu cảm gì rõ ràng, vẫn không có vẻ gì là vui nên hắn có tức giận cũng không dám hó hé lời nào.

Mặc dù bị Hàn Phương Trì châm chọc như thế, Hà Nhạc Chi dường như cũng chẳng để bụng cho cam. Sau đó hắn vẫn hành xử như bình thường, không có biểu hiện gì cho thấy hắn đang giận cả. Dù sao thì chuyện bị nói "yêu đương mù quáng" cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra.

Khi đó hắn không trả lời, mà sau này cách cư xử của hắn cũng chẳng khác biệt là bao.

Hắn vẫn tiếp tục giảm thiểu sự hiện diện của mình trong cuộc sống của Hàn Phương Trì, dấu vết của hắn ngày càng mờ nhạt đi.

Hàn Phương Trì cùng Hà Nhạc Chi đi kiểm tra nhà mới và nhận chìa khóa, mùi trong căn nhà không quá nồng. Hà Kỳ cũng đến xem qua một lần, chụp vài bức ảnh về rồi dự định bắt đầu đi mua sắm đồ đạc.

Cho đến lúc Hà Nhạc Chi phải đi công tác lần nữa, trước khi đi, hắn mang đến nhà Hàn Phương Trì một ít sữa, bánh mì, ngô, và hoa quả còn lại chưa ăn hết, nhờ anh ăn giúp. Hắn thu dọn hành lý cồng kềnh của mình, nói rằng lần này có thể phải đi gần một tháng.

"Đồ đạc mang đủ chưa?" Hàn Phương Trì hỏi, "Đem thêm hai hộp thanh protein nhé? Nếu chưa no thì ăn một thanh."

"Đã mang rồi." Hà Nhạc Chi cười đáp.

"Mang theo bình xịt chống muỗi chưa?" Hàn Phương Trì hỏi tiếp, "Trên núi nhiều muỗi lắm."

"Lấy rồi." Hà Nhạc Chi nói.

"Đã mang túi trà chưa?" Hàn Phương Trì hỏi.

"Ôi, cái này lại quên mất, cà phê cũng quên mang luôn!" Hà Nhạc Chi nói, "Đợi chút về lấy sau."

"Ngày mai mấy giờ bay?" Hàn Phương Trì hỏi.

"Làm gì? Anh muốn tiễn tôi à?" Hà Nhạc Chi cười lắc đầu, "Không được đâu, giờ đó bác sĩ đang đi làm mà."

Hà Nhạc Chi chưa kịp thay giày, đứng ở cửa nói vài câu rồi quay người mở cửa đi ra.

"Cậu không ở lại chút sao?" Hàn Phương Trì đứng bên hỏi.

"Tôi chưa thu dọn xong đồ nữa." Hà Nhạc Chi vẫy tay, "Hẹn gặp lại tháng sau nhé, khi nào về tôi đặt vé rồi báo anh biết."

Không đợi Hàn Phương Trì nói thêm gì, hắn đã mở cửa.

"À đúng rồi Phương Trì," Hà Nhạc Chi quay lại nói, "Trong thời gian tôi đi có thể sẽ có người giao đồ đến, anh nhận giúp tôi nhé."

"Được," Hàn Phương Trì nói, "Cứ để lại số tôi là được."

"Tôi sẽ bảo họ đến vào cuối tuần hoặc khi anh rảnh." Hà Nhạc Chi cười tít mắt, "Cảm ơn bác sĩ Hàn."

Hà Nhạc Chi lại mang hành lý của mình đến vùng núi Tây Bắc, nhưng lần này không còn gửi tin nhắn mỗi ngày cho Hàn Phương Trì nữa mà chỉ thỉnh thoảng nhắn vài câu khi cần thiết.

Hắn không còn xem Hàn Phương Trì là người duy nhất để chia sẻ những mong muốn hiếm hoi của mình nữa. Tất nhiên, ngoài Hà Kỳ ra thì cũng không có ai mới để chia sẻ. Hắn chỉ đơn giản là ít chia sẻ hơn và lặng lẽ hơn.

Có lần, sau khi Hàn Phương Trì báo với hắn rằng máy nước nóng đã được lắp đặt xong, anh nói: Mỗi ngày nhắn cho tôi một tin nhắn.

Nhạc Chi: Nhắn gì cơ?

Phương Trì: Gì cũng được. Cậu ở quá xa, cậu nhắn gì đó để tôi biết cậu vẫn an toàn là được.

Một lúc sau, Nhạc Chi trả lời: Được thôi.

Ngày hôm sau Hà Nhạc Chi tạo một nhóm chat, trong đó có hai người họ và Tiếu Dao.

Từ đợt ấy mỗi ngày Hà Nhạc Chi bắt đầu gửi một hoặc hai bức ảnh vào nhóm, có lúc là nơi làm việc của hắn, đôi khi là bữa ăn cực khó coi, có khi là bê nhỏ, cừu non.

Những cuộc trò chuyện riêng tư giữa hắn và Hàn Phương Trì càng ngày càng ít đi. Ngoài công việc ra thì tất cả đều được nói chuyện trong nhóm.

Thỉnh thoảng đến tối muộn hắn chẳng đăng gì, thì Hàn Phương Trì vẫn @ hắn trong nhóm.

Anh chỉ @ mà không nói gì, Tiếu Dao hỏi: Cậu gọi cậu ấy làm gì, nói đi chứ!

Hàn Phương Trì cũng không đáp lại.

Một lúc sau, Hà Nhạc Chi nói: Đây, đây, đang làm việc, tôi đây, tôi đây!

Sau này, dù ban ngày Hà Nhạc Chi đã nhắn tin, nhưng tối đến Hàn Phương Trì vẫn @ hắn một lần.

Thế nên Hà Nhạc Chi bắt đầu gửi một câu "Mơ đẹp" vào nhóm mỗi đêm trước khi đi ngủ.

Cũng không biết là nói với ai, nhưng ai thấy thì người đó cũng đáp lại "Ngủ ngon".

Trong khoảng thời gian này, Hàn Phương Trì đã giúp Hà Nhạc Chi và Hà Kỳ lo những món đồ mà họ chưa kịp hoặc chưa nghĩ đến khi mua sắm.

Ví dụ như khóa vân tay, máy lọc nước, ghế phòng làm việc, và một số thứ linh tinh khác. Tất cả những thứ này đều được anh gọi người đến lắp đặt trước khi Hà Nhạc Chi quay về.

Khi Hà Kỳ gọi video với Hà Nhạc Chi, bà nói: "Phương Trì đã làm lại căn nhà của con rất đẹp rồi. Mẹ thấy khóa vân tay cũng đã được thay xong, lại còn cách quãng mà đến mở cửa để thông gió cho thoáng khí nữa."

Hà Nhạc Chi mỉm cười.

"Bạn bè phải để ý từ những chi tiết nhỏ nhất. Phương Trì thật sự tốt mà." Hà Kỳ khen ngợi.

"Tất nhiên rồi ạ," Hà Nhạc Chi lúc này đang mặc áo khoác chắn gió, ngồi trên một sườn đồi nhỏ gần nơi ở của mình. Một tay cầm điện thoại, tay kia chống cằm. "Anh ấy tuyệt vời nhất nhất."

"Ha ha ha, lại khoe nữa rồi đấy." Hà Kỳ hỏi, "Khi nào thì con về?"

"Con chưa đặt vé nữa, có lẽ tuần sau con sẽ xem tiến độ rồi quyết định ạ." Hà Nhạc Chi đáp.

"Mẹ nhớ con trai của mẹ rồi." Hà Kỳ nhìn màn hình, nơi có hình ảnh của con trai mình.

"Con cũng nhớ mẹ," cậu con trai ba mươi tuổi không do dự trả lời, "Thế giới này không thể thiếu mẹ được."

"Hồi trước mẹ đã nói con nên học nghệ thuật, hoặc ít ra là học ngành xã hội, nhưng con lại cứ khăng khăng học kỹ thuật." Hà Kỳ nói với chút tiếc nuối. "Công việc này không chỉ phải tăng ca mà còn phải đi công tác, chẳng thà làm một vận động viên thể thao còn hơn."

Hà Nhạc Chi bật cười lớn. Thật ra hắn không ghét công việc của mình, có thể nói là cứ làm một chút thì lại yêu thêm chút đi.

Chỉ trừ việc phải đi công tác thường xuyên khiến hắn đôi lúc cảm thấy mệt mỏi thôi.

Đi công tác lâu ngày khiến hắn rất nhớ nhà, nhớ Hà Kỳ.

Hà Nhạc Chi ngồi co ro trên sườn đồi, gió thổi tung chiếc áo khoác của hắn bay phấp phới. Xa xa dãy núi dài miên man nơi tầm mắt trước mặt là công trường xây dựng của họ. Sau một ngày làm việc, mọi người đều đã quay về nghỉ ngơi cả rồi. Quanh hắn chẳng có ai, từ xa trông lại, hắn giống như một tảng đá nhô lên trên núi, cũng như một chú cừu đang cúi đầu ăn cỏ. Hắn cúi xuống nhìn thảm cỏ không mấy xanh tốt bên cạnh, rồi đưa tay nghịch nghịch nó.

Hắn cũng nhớ đến bạn bè mình.

Nhớ Phương Trì.

Hàn Phương Trì tan làm cũng không rời đi ngay, đồ vẫn chưa thay, trước mắt là một vài học viên quy chế* đang oán hận, tất cả đều là học trò của thầy anh.

*规培生 【guī péi shēng】Học viên quy chế là sinh viên mới tốt nghiệp y khoa phải trải qua quá trình "đào tạo tiêu chuẩn hóa" tại bệnh viện trước khi trở thành bác sĩ nội trú. Quá trình này tương đương với việc đào tạo bác sĩ thực tập = standardised training. (Nguồn tham khảo: được ghi chú bởi @Mua1301)

Hôm nay, thầy nổi giận một trận lớn, cơn giận đó còn liên lụy đến cả bác sĩ Hàn. Anh đang làm việc bình thường thì có người nói Phó viện trưởng cần gặp, đến đó thì bị đám học trò này làm vạ lây, bị thầy dạy dỗ một trận.

Lúc này Hàn Phương Trì khoanh tay ngồi trên ghế, mặt không biểu tình nhìn mấy học viên đang nhào trộn Alginate*.

*藻酸盐【zǎo suān yán】Alginate - là một chất liệu có thể điều chỉnh độ lỏng tùy theo tỷ lệ nước và bột. Chất này có độ đàn hồi nhẹ, rất thích hợp để phục hình khe nướu hẹp và lấy dấu răng trong quá trình niềng răng.

"Đàn anh, em không hiểu." Một học viên bình thường hay nói, tương đối can đảm, mặt mếu máo nói: "Thời buổi nào rồi mà đây vẫn là kỹ năng cần thiết ạ? Máy móc chẳng phải được dùng để thay thế con người sao ạ?"

"Tôi cũng không hiểu." Hàn Phương Trì bình tĩnh đáp, "Cậu quy chế hơn nửa năm mà còn chưa nắm vững được."

Mấy học viên khác nhìn người vừa nói với vẻ đồng cảm, không dám lên tiếng.

Buổi chiều hai học viên quy chế theo thầy vào phòng phẫu thuật, khi lấy mẫu, thầy nói cần đặc hơn một chút, học viên đi phối lại nhưng thầy không kiên nhẫn đợi, bảo: "Nhanh lên, trộn bằng tay đi."

Cả hai đều không biết làm định gọi người khác đến trộn thay, cuối cùng thầy phải tự đứng lên làm, mặt mày tối sầm đến mức không ai dám hó hé tiếng nào.

Hai học viên này không phải thuộc khoa của Hàn Phương Trì, bình thường anh cũng không phụ trách hướng dẫn họ, nhưng khi bị mắng thì Hàn Phương Trì vẫn bị mắng cùng, nói anh không dạy tốt, không gánh vác trách nhiệm.

Hồi đó anh được thầy trực tiếp hướng dẫn, lúc ấy thầy chưa phải là Phó viện trưởng, cầm tay dạy việc mà đã đào tạo ra một học trò chuyên nghiệp Hàn Phương Trì. Khi còn học quy chế, anh đã thực hiện vài ca phẫu thuật hàm mặt. Những kỹ thuật như nhổ răng, trồng răng đều đã thành thạo lên tay. Giờ đây, thầy không còn sức lực để tự mình dạy học trò nữa, học viên quy chế được phân tán khắp các khoa, sau một thời gian lại luân chuyển. Những người đã từng qua đào tạo của Hàn Phương Trì đều rất quy củ, nhưng hai người hôm nay thì chưa từng được anh đào tạo qua. Quy chế hơn nửa năm rồi mà nói không biết trộn Alginate, không làm thầy giận đến chết mới là lạ.

Bởi vì chuyện chiều nay, mấy học viên quy chế chưa qua đào tạo của Hàn Phương Trì đều bị giữ lại sau giờ làm để luyện trộn bột.

"Tác dụng của nó ở đây là gì ạ?" Người học viên vừa nãy hỏi.

"Tác dụng nằm ở chỗ cậu bắt buộc phải biết làm, không có lý do gì hết." Hàn Phương Trì nói, "Bệnh nhân đến, máy hỏng rồi cậu không lấy mẫu nữa à?"

"Không phải ạ...," học viên yếu ớt nói, "Một bệnh viện chẳng lẽ chỉ có một cái máy thôi ạ?"

"Trước hết," Hàn Phương Trì lạnh lùng nói, "Cậu phải đảm bảo mình có thể trụ lại trong bệnh viện đã."

Cũng là họ xui xẻo, hôm nay Hàn Phương Trì và thầy đều không vui bị bọn họ đụng phải.

Sáng nay, anh đã chẩn đoán cho một cô gái trẻ hai mươi sáu tuổi.

Mấy ngày trước cô đã đặt lịch với Hàn Phương Trì, nói rằng có một chiếc răng khôn ở hàm trên chưa bao giờ mọc lên. Nó đã viêm nhiều lần trong mấy năm qua, giờ còn có một khối u, nhìn từ bên ngoài cũng thấy sưng tấy lên chút ít. Khi đó anh yêu cầu cô chụp MRI (1) mà cô còn không vui, cảm thấy mình chỉ đi khám răng mà sao lại làm quá thế. Sáng nay cô mang kết quả xét nghiệm khác đến, kết quả là ung thư biểu mô tế bào vảy hàm trên (2), kết quả thăm khám cho thấy đã di căn đến khu vực quanh mắt.

(1) 核磁共振【hécí gòngzhèn】Chụp cộng hưởng từ, còn gọi là MRI (Magnetic Resonance Imaging), là một kỹ thuật chẩn đoán hình ảnh tiên tiến và hiệu quả trong y khoa, cung cấp hình ảnh chi tiết và giúp chẩn đoán bệnh một cách chính xác.

(2.1)上颌【shànggé】hàm trên (trong khoang miệng)

(2.2)鳞状细胞癌【lín zhuàng xìbāo ái】ung thư biểu mô tế bào vảy(Oral Squamous Cell Carcinoma,OSCC)

Trong trường hợp này, đầu tiên là phải cắt xương mặt, tiếp theo là kiểm tra xem có di căn ra ngoài mặt hay không. Nếu hiện tại cắt bỏ xương mặt mà có thể loại bỏ toàn bộ khối u thì đó đã là kết quả tốt nhất rồi.

Cô gái cực kỳ không muốn tin lời của Hàn Phương Trì, kiên quyết muốn đổi sang bác sĩ lớn tuổi hơn. Hàn Phương Trì đưa cô đến gặp thầy để hội chẩn, thầy cúi đầu im lặng nhìn báo cáo hai lần, nhưng vẫn nói những lời giống y đúc anh.

Dù xương mặt có thể tái tạo, nhưng đối với một cô gái trẻ mà nói, tất cả như thể trời đất sụp đổ vậy.

Lúc này, bác sĩ dường như không còn là người chữa bệnh cứu người nữa, mà trở thành kẻ tàn nhẫn có thể tuyên án tử hình người khác chỉ bằng một câu nói.

Đối với bác sĩ, dù nhổ chiếc răng có khó đến đâu, dù nó có gần dây thần kinh đến đâu, bệnh nhân khó tính đến mấy thì còn tốt hơn là chẩn đoán ra một trường hợp như thế này. Mỗi khi gặp những lúc như vậy, anh lại cảm thấy những gì mình làm vẫn chưa đủ nhiều.

Trong lúc tâm tình tụt dốc như vậy, mấy học viên quy chế lại lải nhà lải nhải vì không biết trộn Alginate, chỉ khiến người ta cảm thấy mất hết hy vọng.

Khi Hàn Phương Trì ra khỏi bệnh viện thì đã gần chín giờ. Từ giờ trở đi, bác sĩ Hàn trong mắt mấy học viên quy chế đã trở thành một hình tượng tuyệt tình tàn nhẫn, mặt mày u ám mỗi khi bị mắng, không phải người tốt lành gì.

Đầu tiên anh đi đến nhà Hà Nhạc Chi, sáng nay trước khi đi làm anh đã đến mở cửa sổ, để thông gió cả ngày rồi giờ đến để đóng lại.

Sau khi đóng cửa sổ, anh về nhà, vừa mở cửa thì thấy Hà Nhạc Chi đã thay giày, dường như đang chuẩn bị rời đi.

Hàn Phương Trì ngẩn người nhìn hắn.

"Phương Trì!" Hà Nhạc Chi bất ngờ nở nụ cười rạng rỡ và gọi anh.

"Nhạc Chi?" Hàn Phương Trì bừng tỉnh, "Về từ lúc nào vậy?"

"Mới về thôi," Hà Nhạc Chi bước sang một bên để anh vào nhà, "Tôi thấy anh không có ở nhà nên định đi."

Hàn Phương Trì im lặng thay giày bước vào.

"Tôi mang về cho anh nhiều khô bò lắm, ngon lắm, tôi sống nhờ nó khi ở trên đó đấy." Hà Nhạc Chi đứng ở cửa nói, "Tôi để trong bếp rồi nha."

Hắn không có ý định vào trong, Hàn Phương Trì cũng không gọi hắn, anh cởi áo khoác rồi nói: "Sao đặt vé mà không nói với tôi?"

Hà Nhạc Chi cười: "Tôi đặt vé vào giữa đêm qua, hôm nay tôi định báo với anh nhưng rồi nghĩ không báo nữa, tôi muốn trực tiếp đến làm anh bất ngờ, ai ngờ anh lại không có nhà đâu."

Hàn Phương Trì ngồi xuống sofa, "Ừ" một tiếng.

Hà Nhạc Chi nói: "Vậy tôi về nhé, tối mai mình ăn tối cùng nhau không?"

"Tôi có thể phải tăng ca." Hàn Phương Trì nói. Dạo này anh cần phải quản lý chặt chẽ các bác sĩ thực tập, bất kể họ có trực tiếp ở dưới sự giám sát của anh hay không, cũng không thể để thầy phát giận thêm lần nữa.

"Được rồi, vậy tôi về nhà mẹ. Ngày nào anh không phải tăng ca thì báo trước với tôi, hai chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn." Hà Nhạc Chi nói với giọng vui vẻ. Hàn Phương Trì không trả lời, chỉ ngồi đó nói: "Tôi không có nhà là cậu đi ngay à?"

Hà Nhạc Chi chớp chớp mắt, "Hả?"

"Cậu không hỏi tôi khi nào về sao?" Hàn Phương Trì vẫn không nhìn cậu, ngồi đó nói: "Coi như chưa từng đến à?"

Giọng điệu của anh rất điềm tĩnh, không gay gắt, nhưng nghe ra lại có chút cô đơn.

Hà Nhạc Chi đứng yên ở cửa vài giây, rồi có vẻ như hắn thay giày dép và bước nhẹ nhàng đi đến gần anh.

"Tôi đã hỏi rồi mà," hắn đứng trước mặt Hàn Phương Trì, ôn hoà nói, "Anh xem điện thoại thử đi?"

Hàn Phương Trì lấy điện thoại ra, trên đó thật sự có hai tin nhắn, lần lượt từ mười phút trước và năm phút trước ——

Nhạc Chi: Phương Trì, anh đang tăng ca à?

Nhạc Chi: Tôi về rồi, tôi đến nhà anh rồi, tôi lại đi đây nhé.

Hà Nhạc Chi ngồi xổm xuống trước mặt anh, nhẹ nhàng hỏi: "Phương Trì, anh sao vậy?"

"Tôi lái xe nên không xem điện thoại." Hàn Phương Trì nói, "Xin lỗi."

"Đừng xin lỗi." Hà Nhạc Chi gác khuỷu tay lên đầu gối, tay buông thõng xuống, vừa vặn chạm vào ống quần của Hàn Phương Trì, hắn nhẹ nhàng kéo kéo ống quần anh, "Anh sao thế?"

Hàn Phương Trì ngước lên, nhìn vào mắt hắn.

Hà Nhạc Chi có đôi mắt dịu dàng đến lạ, mỗi khi hắn dùng ánh mắt này nhìn người khác sẽ khiến người ta cảm thấy mình được bao dung hết thảy.

Những cảm xúc của Hàn Phương Trì trong thời gian qua đột nhiên dâng trào khi nhìn vào đôi mắt của Hà Nhạc Chi.

"Tôi cảm thấy cậu đang rời đi." Những lời này dường như rất khó nói ra đối với anh, nhưng trước mặt Hà Nhạc Chi, dường như có nói gì thì cũng sẽ được bao dung, được tha thứ.

"Tôi không biết có phải tôi cảm nhận sai hay không," Hàn Phương Trì khẽ nhíu mày, nhìn hắn nói, "Tôi rất khó chịu."