Xà Đại Nhân

Chương 119: Tôi Sẽ Không Chết





Lúc nghe nói người của thôn Trần Gia đều đã chết, tôi theo bản năng nghĩ có khi nào nguyên nhân là hai cái quan tài không bình thường kia không.

Nhưng Tiêu Tinh Diệp tin tức linh thông, một lát sau đã nghe ngóng được.

Lần này, anh ta chạy một chiếc xe máy cũ đến.

Thổn thức nói với tôi: “Điều tra ra rồi, là người vợ bị hư thai của Trần Hải Bình bỏ thuốc độc vào nước giếng” Trần Hải Bình là tài xế, đứa bé kia và Lý Thiển đều do hắn ta chạy xe tải đưa vào trong thôn Trần Gia.

Hắn ta thường xuyên kéo cá từ đập chứa nước, cho nên rất hay đi lên hòn đảo nhỏ kia, báo ứng cũng đến nhanh nhất, cả thôn Trần Gia ngoài người què họ Trần ra thì chỉ có hắn ta nhảy xuống giếng.

Tiêu Tinh Diệp uống nước xong lại nói với tôi: “Vợ của Trần Hải Bình cũng biết chuyện Lý Thiên và đứa bé kia, nghe nói chẳng những không giúp đỡ còn từng đánh Lý Thiến, mắng cô ta không biết xấu hổ, quyến rũ người đàn ông của chị ta”
A Bảo ở bên cạnh nghe vậy thì duỗi ngón tay cào mặt: “Xấu hổ.”
“Khụ!” Tiêu Tinh Diệp họ khẽ một tiếng, lấy ra một que kẹo từ trong túi đưa cho A Bảo: “Đi nhờ bà mở ra cho cháu đi."
Sau đó mới nói tiếp với tôi: “Đêm đó không phải chị ta còn đe dọa sao?” “Trần Hải Bình chết rồi, chị ta thì hư thai, còn những người khác lại không sao cả.

Chị ta cảm thấy không công bằng, không biết lấy đâu ra mấy chai Paraquat kiểu cũ, đổ hết xuống giếng mới đào ở trong thôn” Tiêu Tinh Diệp cười khổ với tôi, nặng nề nói: “Cô biết Paraquat không?”
Tôi biết thuốc này, chính là thuốc diệt cỏ, kiểu cũ là chai thủy tinh màu trà, không có mùi.

Vì có người nhầm lẫn nên nhà xưởng đã thêm mùi rất gay mũi vào, nhưng vẫn có người dùng cái này tự sát, sau đó thì nó ngừng sản xuất luôn.

“Cái giếng cũ của thôn Trần Gia đã không còn nữa, mấy ngày đây còn tràn ngập mùi tanh tưởi, mũi bị nghẹt, lúc uống nước cũng không phát hiện ra” Tiêu Tinh Diệp hơi thổn thức nói.

Anh ta cười khổ: “Chị ta thì nhảy giếng lúc nửa đêm, còn khóc lóc gửi video cho ba mẹ cô ta”
“Cô nói xem.” Tiêu Tinh Diệp hít sâu một hơi: “Lý Thiên và đứa bé kia có oán khí nặng như vậy, cộng thêm hai cái tà quan , quái dị như thế cũng không giết chết được cả thôn Trần Gia
“Cuối cùng.” Anh ta cười khẽ một tiếng: “Một mình vợ của Trần Hải Bình với mấy chai Paraquat đã giết sạch.”
"Oán hận của âm hồn không bằng lòng người thâm độc” Mễ bà Tần xách một giỏ đậu đũa ra ngoài, ngồi bên cạnh nhặt.


Tiêu Tinh Diệp bĩu môi, không ngừng cảm thán, nhặt đậu đũa giúp mễ bà Tần, lại liếc nhìn tôi: “Gần đây có thể nào?”
Khoảng thời gian này yên bình một cách hiếm có, có lẽ Huyền Môn, quan tài rắn, còn có những thứ trấn áp kia cũng đều yên tĩnh lại, chờ đợi cái thai rắn trong bụng tôi ra đời.

Tôi nhặt đậu đũa, nói chuyện ngâm rượu thuốc với anh ta: “Cũng không biết có đúng không, anh quan hệ rộng, nếu có ai giấu rượu rắn thì tìm đến cho tôi.”
“Tôi từng uống rồi, cô cho tôi nếm thử đi?” Tiêu Tinh Diệp tự đề cử, nói với tôi: “Cô đi rót một ly đi, yên tâm, chỉ cần có liên quan đến nước là sẽ không giết tôi được đâu.”
Anh ta là thủy sư nổi xương, thật sự uống rượu giả cũng không chết.

Tôi đi rót cho anh ta nửa ly rượu, anh ta mím môi lắc đầu: “Vị là vị này, nhưng không biết hiệu quả khi uống thể nào, đợi một lát nữa là biết thôi.”
Tôi chưa từng uống rượu rắn bao giờ, để mấy thanh niên muốn được rượu rắn cứu mạng uống tôi sợ sẽ xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên cảm thấy sự tồn tại của Tiêu Tinh Diệp rất tốt, có thể giúp đỡ, còn có thể thử rượu.

Tiếc là sau buổi cơm tối, Tiêu Tinh Diệp vẫn không có cảm giác gì, nói không có hiệu quả.

Nếu rượu không có vị chính là vấn đề ở thuốc.

Tôi nhất thời không biết vấn đề nằm ở đâu, nghĩ chẳng lẽ thật sự phải cho rắn vào? Nhưng rắn còn chưa chết, đi vào ngâm thì có tác dụng gì?
“Sáng ngày mai, tôi dẫn cô đi tìm ông cụ uống rượu thuốc dưỡng sinh quanh năm, có lẽ ông ấy sẽ biết” Tiêu Tinh Diệp lại bắt đầu đảm bảo với tôi.

Nghiêm túc nói: “Cô đừng có không tin, cao thủ ở dân gian đấy” Bây giờ tôi thật sự không có chút manh mối nào cả, còn không bằng tin Tiêu Tinh Diệp.

Đêm đó anh ta cũng ngủ lại dưới mái hiên bên ngoài, sáu giờ sáng ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, anh ta đã dẫn tôi đi tìm cao thủ uống rượu thuốc.

“Cô phải đến sớm, nếu không bọn họ sẽ đi đến rạp chiếu phim cũ họp hết.” Tiêu Tinh Diệp mang ánh mắt buồn ngủ giải thích với tôi.


Tôi chợt thấy tò mò, không phải nói là một ông cụ ư? Sao lại còn đi họp nữa?
Nhưng lúc chúng tôi đến thì đã muộn, theo lời của ông cụ hàng xóm thì hôm nay rạp chiếu phim cũ phát hai mươi
quả trứng, năm giờ rưỡi sáng ông cụ đã đi ra ngoài rồi.

Tôi nghe mà không hiểu gì, Tiêu Tinh Diệp lại nhảy lên xe máy, bảo tôi đến rạp chiếu phim cũ.

Lúc này mới biết, rạp chiếu phim trên thị trận hay bán mấy máy lọc nước, nồi lẩu chống dính,...!
Lúc tập hợp sẽ phát tờ rơi, hấp dẫn người già đi qua bằng việc phát trứng gà, bột đường hay khăn giấy miễn phí, sau đó sẽ bán những thứ chăm sóc sức khỏe và vật lý trị liệu.

Mấy người già kia đều dạy rất sớm giành ghế để lấy trứng gà.

Khi đến rạp chiếu phim còn có nhân viên chặn chúng tôi lại, không cho chúng tôi đi vào.

Nhưng thấy tôi để đầu trọc, có lẽ từng nghe tới danh tiếng "sao chổi” của tôi, suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn cho tôi đi vào.

Hay thật, cả rạp chiếu phim đều là mấy ông lão bà lão, hơn một trăm người, vẫy tay, phụ họa giảng viên ở trước mặt, người thì vỗ tay người thì hét to, cực kỳ xôn xao.

Tiêu Tinh Diệp cũng không ngờ sẽ như thế này, nhìn khắp nơi đều là người, cũng không biết ai là ai.

Anh ta đành lấy điện thoại ra gọi, nhưng người ta cài im lặng, có gọi cũng vậy.

Có lẽ nhân viên kia sợ chúng tôi làm ảnh hưởng đến tiêu thụ của bọn họ, vội hỏi chúng tôi tìm ai, Tiêu Tinh Diệp
nói biệt hiệu “Tiền sâu rượu” ra, nhân viên hoàn toàn không quen.

Tiêu Tinh Diệp nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ, muốn đi vào tìm từng người, người ta lại không cho.


Tôi nghe giảng viên kia hình như đang nói thuốc gì đó, bèn kéo anh ta đứng nghe.

Người ta nói toàn những nghiên cứu phát minh công nghệ cao, chống ung thư, giảm cholesterol, tăng cường sức đề kháng, còn một đống chứng minh y học gì đó, cái này cũng là tiến cử của giáo sư nổi tiếng.

Đều là mấy thứ cao cấp, gần như có thể trường sinh bất lão.

Tôi nghe mà thấy đầu óc mơ hồ, nhưng mấy ông lão bà lão lại rất hăng hái.

Sau đó còn nói muốn tặng máy lọc không khí, bảo mọi người thể hiện thành ý, lấy sáu trăm nghìn ra mua một tấm the.

Mấy ông cụ bà cụ đang hăng hái như bị điện lấy tiền ra cướp.

Nhưng mua thẻ xong thì lập tức giải tán, nhân viên đứng trước cửa phát quà, tôi và Tiêu Tinh Diệp đứng trong ánh mắt khinh thường của mấy ông bà lão như hai kẻ ngốc.

Bọn họ quan sát chúng tôi, Tiêu Tinh Diệp quan sát bọn họ, muốn tìm ra “Tiền sâu rượu”.

Nhưng đợi đến cuối, người ta đã sắp phát hết trứng gà rồi nhưng vẫn không thấy người đâu.

Tiêu Tinh Diệp lắc đầu với tôi, thử gọi điện thoại lại lần nữa.

Tôi quay đầu nhìn vào trong hội trường, nhìn thấy một ông cụ ăn mặc rất lôi thôi còn đang kéo giảng viên kia, rất kích động nói gì đó, vừa nói còn vừa lấy một hộp thuốc chia rất nhiều ô nhỏ ra uống thuốc.

Mũi người kia đỏ ửng, lúc lấy hộp thuốc ra, trong cái cặp táp kiểu cũ còn có điện thoại đang sáng lên.

Tôi đá Tiêu Tinh Diệp một cái, chỉ về phía ông ta.

“Đúng, đó chính là Tiền sâu rượu” Tiêu Tinh Diệp lập tức vỗ tay, dẫn tôi đi tới: “Ông ta uống rượu rất giỏi, trong rượu thuốc ngâm cái gì chỉ cần uống vào là biết ngay”
Anh ta lập tức kéo tôi đi qua, tôi kéo anh ta lại, lắc đầu, chỉ xuống đất.

Rạp chiếu phim cũ của thị trấn lúc trước được xây lên làm chợ tiêu dùng, bên trên treo loại đen rất lớn.


Tiền sâu rượu và giảng viên kia đứng bên dưới, dưới chân giảng viên có bóng đen, nhưng dưới chân Tiền sâu rượu lại không có gì hết, còn có ánh sát.

Lúc này Tiền sâu rượu vẫn đang nhét thuốc vào miệng, chỉ vào hộp thuốc, hăng hái nói với giảng viên mình uống thuốc chăm sóc sức khỏe nào, hiệu quả tốt ra sao.

Tiêu Tinh Diệp nhìn ông ta một hồi, lại nhìn sang tôi: “Không thể nào?”
Tôi gật đầu, thấy mặt trời đang dần ló dạng bèn nói với Tiêu Tinh Diệp: “Tranh thủ lúc ánh mặt trời còn chưa chiếu xuống, anh bảo ông ta đi nhanh một chút.”
Tiêu Tinh Diệp tỏ vẻ đã hiểu, hét to một tiếng, vừa khéo giảng viên kia cũng không muốn tiếp Tiền sâu rượu, vội vàng bảo ông ta đi.

Tiền sâu rượu từ từ đi ra ngoài, nói tôi và Tiêu Tinh Diệp là ông ta dẫn đến, cũng nghe giảng rồi, cho chúng tôi mỗi người hai mươi quả trứng.

Ông ta còn giới thiệu chúng tôi, xem như người giới thiệu, phải cho ông ta thêm hai phần trứng gà.

Những nhân viên kia còn muốn từ chối, nhưng giảng viên rõ ràng là bị Tiền sâu rượu làm phiền chết, phất tay với nhân viên.

Cho nên lúc tôi và Tiêu Tinh Diệp đi ra ngoài, mỗi người con ôm một túi trứng gà có khoảng hai mươi quả trong tay.

"Tôi có tốt không? Còn xin hai mươi quả trứng cho hai người nữa, bây giờ một cân tận ba mươi nghìn đấy.” Tiền sâu rượu cầm ba cái túi to, thò tay vào trong cặp táp.

Tôi nhìn đống thuốc trong cặp táp của ông ta, họ khẽ một tiếng: “Ông uống nhiều thuốc như vậy không sợ bị bệnh sao.”
“Đây đều để ngăn ngừa bệnh đấy.” Tiền sâu rượu lấy một lọ thuốc ra, quơ trước mặt tôi: “Phòng ung thư, làm sạch mạch máu, một hộp tới hơn một triệu rưỡi, chỉ uống được một tuần, tôi mua tận ba trăm hộp” Nói xong, ông ta đắc ý cho bốn viên vào miệng, nói với tôi: “Người trẻ tuổi các người không biết giữ gìn sức khỏe,
tôi uống nhiều thực phẩm chức năng như vậy mới sẽ không chết, người trẻ tuổi cô cậu mới dễ chết đấy.”
Ông ta vừa nói vừa đi ra ngoài, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, Tiêu Tinh Diệp vội đuổi theo, kéo ông ta lại.

Hai người đứng cạnh nhau, cái bóng của Tiêu Tinh Diệp bị kéo rất dài.

Nhưng dưới người Tiền sâu rượu vẫn chẳng có gì.

Ông ta còn không vui vỗ Tiêu Tinh Diệp: “Thằng nhóc cậu vớt xác đừng có đụng vào tôi, bây giờ tôi rất chú ý dưỡng sinh, sau này thằng nhóc cậu có chết rồi, tôi cũng sẽ không chết.”