Xà Đại Nhân

Chương 146: Hai Quan Tài Nuốt Nhau





Tôi không ngờ Lưu Thi Di tới nhanh như vậy, vội vàng đảo mắt nhìn bộ Tà Quan đang chứa A Lệ.

Tôi vừa nghiêng đầu lại thấy nó không còn là quan tài nữa mà giống như một tảng đá.

Xem dáng vẻ đom đóm, chỉ một lát đã dùng bùn nhão đắp kín bộ Tà Quan này.

Áo bào trắng của Liễu Đông Phương chợt phất lên, ném ra một miếng vải trắng che khuất tôi.

Miếng vải trắng kia nhìn có vẻ rất mỏng và trong suốt, hơn nữa còn rất rộng rãi, mơ hồ hiện ra ít vân rắn.

Liễu Đông Phương đứng cách tôi vài bước chân nói nhỏ: "Đây là da rắn của ta lột ra đấy" Tôi lập tức có cảm giác không đúng.

Da rắn của Liễu Đông Phương lột ra quá lớn, nhìn còn lớn hơn cả thân rắn của hắn nhiều.
Nhưng giọng nói của Lưu Thi Di đã gần hơn nên tôi không dám nói lời nào nữa.
Dáng vẻ dữ tợn của Lưu Đông khi chết luôn hiện ra trước mắt tôi, hình như không sao ném đi được.
"Đây là hồ Âm Dương sao?" Lưu Thi Di ôm một cái hộp lớn hình vuông, đi cùng Mặc Dạ tới.

Hộp gỗ hình chữ nhật lại dày như bàn ăn cơm của chúng tôi vậy.

Trông nó có vẻ rất nặng nhưng Lưu Thi Di chỉ kẹp bằng một tay, rõ ràng sức lực của cô ta rất lớn.
Chẳng qua lần này không phải chỉ có một mình cô ta tới, mỗi bên vai trái và vai phải của cô ta đều có một con trăn màu vàng thòng đầu xuống.
Mặc Dạ hình như không muốn nói nhiều với cô ta, ánh mắt thâm trầm chỉ vào đầm Âm Dương nói: "Cô cởi quần áo bước vào đi."
Lưu Thi Di ôm cái hộp gỗ lớn hình chữ nhật rất tinh xảo kia cười với Mặc Dạ: "Xà Quân thích bảo vệ Long Duy như vậy, sao lại làm mặt lạnh với ta chứ?"
"Thứ Long Duy có, của tôi còn tốt hơn cô ta mà?" Cô ta nói xong ngồi luôn lên bộ Tà Quan, chậm rãi nhấc chân lên tháo tất chân vân răn ra.
Rõ ràng đôi tất này dùng nịt tất đeo chân, sau khi được kéo xuống từng chút một, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn, thẳng tắp, trắng nõn nà như mỡ động.

Hai con trăn vàng một trái một phải chậm rãi chuyển động, để lộ ra một dáng vẻ hoang dã mà lại ma quái lạ thường.

Mặc Dạ nhìn cô ta với ánh mắt tối tăm, cởi áo bào ngoài chỉ để lại áo trong, chậm rãi bước vào trong đầm Âm Dương.

Hắn nói với giọng điệu giải quyết việc chung: "Cởi xong thì tự mình bước vào." Lưu Thi Di chỉ cười hì hì: "Để Xà Quân cởi quần áo giúp ta mới càng thú vị chứ, không phải sao?" Liễu Đông Phương nghe cô ta trêu chọc thì nâng da rắn lột lên, hình như không chịu nổi, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn tôi.
Tôi thấy rõ ràng hai con trăn vàng có một con tương đối lười nhác, một con khác lại rất hoạt bát, thần trăn với hoa văn vàng trắng đan xen quấn lấy bộ Tà Quan kia.
Có lẽ tại tôi đứng cách quan tài quá xa nên không nhìn thấy rõ hoa văn tinh tế phía trên đó là gì.

Hơn nữa Lưu Thi Di vừa ném hai cái tất trăn đi, cơ thể dường như cũng mềm nhũn, chậm rãi trườn về phía đầm Âm Dương.

Mặc Dạ bơi qua bơi lại trong đầm nước, Lưu Thi Di chậm rãi tới gần hắn.

Cũng đúng lúc này, Liễu Đông Phương thu da rắn lột lại, bóng trắng lóe lên đã lao tới bộ Tà Quan kia.
Nhưng ngay khi Liễu Đông Phương tới gần, con trăn vàng quấn quanh Tà Quân đột nhiên biến lớn, một tấm da rắn với hai màu vàng trắng đan xen rơi xuống, một Lưu Thi Di với cơ thể trần truồng từ trong da rắn đứng dậy.
Hai tay, hai chân cô ta mềm mại không xương giống như rắn, hai chân chuyển động trên mặt đất giống như đuôi rắn vậy, hai tay lại quấn lấy Liễu Đông Phương.
Dường như có thứ gì đó chuyển động phía dưới làn da trắng bệch, giống như chất dính lại giống như lông tơ nhỏ gì đó lóe ra ánh sáng mờ dưới ánh sáng của đom đóm.
Liễu Đông Phương hình như sợ bị cô ta dính vào, vội vàng ép cô ta tránh ra.

"Xà Quân, ngươi thật xấu" Trong đầm Âm Dương, Lưu Thi Di nhìn Mặc Dạ cười khẽ nói: "Sao người chỉ nghĩ tới Tà Quan mà không nghĩ tới ta?"
Mặc Dạ hừ lạnh một tiếng, đuôi rắn dưới thân chợt quay một vòng quan về phía Lưu Thi Di.

Cũng không biết tại sao, Lưu Thi Di lập tức chìm xuống đáy nước, không thấy bóng dáng nữa.
Mặc Dạ quay người di chuyển tới trên tảng đá bên đầm nước, nhìn nước đầm bốc hơi lạnh.

Tôi nhìn hai Lưu Thi Di lại thấy khó hiểu.

Lẽ nào một kẻ là phụ quan linh, một kẻ là Lưu Thị Di chết đi sống lại?
Nhưng rõ ràng Mặc Dạ và Liễu Đông Phương đều bị quấn lấy, bộ Tà Quan này mới là trọng điểm.


Tôi nhìn con trăn vàng mềm rũ đầu trên Tà Quan kia, trong đó chắc hẳn là mẹ của Lưu Thi Di.

Nhân lúc áo bào trắng của Liễu Đông Phương phất lên, cuốn lấy Lưu Thi Di từ trong da rắn ra.

Tôi xông thẳng tới, ném con trăn vàng trên Tà Quan ra.

Tôi giơ tay ôm lấy Tà Quan này kéo ra ngoài một đoạn rồi nói với Mặc Dạ: "Làm thế nào?" Trước giờ đều là Mặc Dạ tới làm chuyện trấn Tà Quan này.

"A! Long Duy..." Trong đầm Âm Dương, Lưu Thi Di đột nhiên lao ra: "Thả ra." Sau khi cô ta hét lên một tiếng, cơ thể đột nhiên to lên giống như được bơm khí vậy.

Dưới làn da trắng bệch, mạch máu và gân xanh dường như đều biến thành từng con rắn uốn lượn, xé da gào thét lao ra.

Trong nháy mắt, Lưu Thi Di lại biến thành một quả cầu rắn lao thẳng về phía Mặc Dạ.
Những con rắn này vừa quấn lấy Mặc Dạ, lập tức lại biến thành mạch máu và gân trắng, quấn chặt lấy hắn.

Tôi ôm Tà Quan và móc ra con dao cạo, quay đầu muốn hỏi Mặc Dạ: "Làm thế nào để trấn áp Tà Quan?" Nhưng tôi vừa quay đầu đã nhìn thấy một đống rắn quấn chặt lấy nhau, chỉ có một cái đầu của Lưu Thi Di lộ ra ngoài.

Cả người cô ta giống như một cái áo khoác toàn bằng rắn cuốn chặt lấy Mặc Dạ vào bên trong.

"A! Long Duy, chờ ta cắn nuốt Mặc Dạ xong, tất cả Tà Quan đều là của ta, là của ta!" Trên mặt Lưu Thi Di lộ ra oán khí vô tận.

Tôi không ngờ cô ta lợi hại như vậy, lại đảo mắt nhìn về phía Liễu Đông Phương.
Tôi phát hiện tình trạng của hắn cũng chẳng tốt hơn, tay chân của "Lưu Thi Di" từ trong da trăn vàng chui ra cũng vậy, không cần biết Liễu Đông đánh xuống bao nhiêu sấm sét hoặc là giơ tay lôi kéo thể nào, hai tay, hai chân của cô ta bị kéo lại dài ra như sợi mì vậy.
Tôi nhìn Tà Quan cướp được trong tay, lại không có cách nào ra tay được.

Trong động phủ này, điện thoại cũng không có tín hiệu.


Tôi ngẫm nghĩ, nếu biết được thứ trong Tà Quan, tôi có thể dùng ý niệm khống chế được.

Thôi cứ mở quan tài lại nói sau.

Bộ Tà Quan của Lưu Thi Di dường như cũng không đóng quá chặt.
Tôi nhớ bộ Tà Quan của Lý Thiến lần trước phải dính máu của tôi mới mở ra được, cho nên cắt lòng bàn tay bối loạn máu lên nắp gỗ.
Tôi thậm chí không kịp nhìn kỹ hoa văn bên ngoài, dùng dao cạo rạch bên mép quan tài và nhất thời dùng sức lại mở được nắp ra.
Nhưng tôi vừa mở nắp lên, vảy văn chỗ xương quai xanh lại đau khủng khiếp giống như có vô số cái kim đâm vào trong vậy.

Tôi không ngờ trong quan tài lại còn có một cái rương gỗ.
Ở giữa cái rương gỗ và quan tài là một con chó nhỏ lông trắng dính đầy máu, còn có một tấm da trăn vàng đã bị cắt không còn hình dạng, còn có mấy con chuột trắng nhỏ đã chết và một vài con cá nhỏ chim nhỏ khác, tất cả đều bị nhét vào bên trong.

Cũng trong nháy mắt khi quan tài mở ra, Lưu Thi Di hình như đau đớn kêu lên một tiếng.

Con trăn vàng do mẹ Lưu Thi Di biến thành hình như cũng đau đớn lắc lư, da trăn vàng rách ra.

Bà ta lộ ra một đầu, nói với tôi: "Cái rương gỗ, cái rương gỗ!" "Long Duy, dùng máu của em trấn áp trước đã.

Mặc Dạ nhân cơ hội thoát ra khỏi đám rắn.
Hắn vung áo bào đen lên, từng đợt sấm sét đánh xuống người Lưu Thi Di.

| Nước đầm Âm Dương đều có tia chớp lóe lên nhưng Lưu Thi Di lại không sợ, mặc cho tia chớp lập lòe, rắn trên người cô ta đều duỗi thân ra, ngẩng đầu rít gào với Mặc Dạ.
Hai chân cô ta dường như vừa cuộn một cái, không ngờ đã quấn lấy Mặc Dạ: "Ta nuốt hắn, nuốt hắn! Bây giờ cho dù Mặc Dạ ngươi ra khỏi được Xà Quan cũng không trấn áp được ta!"
"Mở bộ Tà Quan bên trong ra!" Mặc Dạ vừa trầm giọng quát một tiếng đã lập tức bị đám rắn nhấn chìm.

Nói cách khác, bên trong bộ Tà Quan của Lưu Thị Di còn có một bộ Tà Quan khác.
Không ngờ Lưu Thi Di còn nuốt một bộ Tà Quan? Tôi lại vội vàng dùng dao cạo cắt lòng bàn tay rồi sờ vào rương gỗ kia.

Nhưng tôi vừa hạ tay xuống đã nghe có tiếng xương vỡ nào đó rắc rắc truyền đến.

Các động vật nhỏ đã chết bị nhét vào trong quan tài hình vuông đều sống lại, lập tức nhào về phía tôi.


Hai mắt của con chó trắng nhỏ kia trào nước, nhìn về phía tôi sủa "gâu gâu" hai tiếng.

Tôi lại cảm giác hai mắt đau đớn như có thứ gì đó sắc nhọn đâm vào trong mắt tôi.
Có ai điên cuồng cười to bên tai tôi: "Đâm vào mắt nó, để cho nó kêu lên, nhổ răng của nó ra, bóp hàm, cầm tảng đá đập vỡ | răng!"
| Giọng nói này rất chói tai.

Còn có ai đó ở bên cạnh cười to phụ họa ha ha" và ai đó đau đớn hét to: "Đừng! Đừng mà! Cầu xin các người...!Tôi sai rồi, tôi không dám nữa, các người tha cho Lạc Lạc, thả nó ra đi!" - Nhưng bên cạnh chỉ vọng tới tiếng cười càng to hơn, điên cuồng hơn, còn có ai đó kêu lên thảm thiết như xé tim xé phổi, dường như là Lưu Thi Di lại dường như không phải cô ta.
Tôi chỉ cảm thấy mắt vô cùng đau đớn, hình như hàm răng cũng đau.
Tôi đã không thể không nhìn thấy rõ, chỉ thấy trước mắt hiện ra đủ màu sắc, miệng hình như dính đầy máu.

Sau đó, có thứ gì đó nặng nề quấn lên trên cánh tay tôi, tôi lập tức cảm giác được cơ thể như bị cắt xuống từng dao.

Còn có tiếng cười ha ha nói: "Một con rắn nuôi thôi, sợ cái gì, lột da, ăn thịt nó! Rạch đi, rạch đi!" Từng cảm giác đau đớn truyền đến nhưng lần này bên cạnh chỉ có tiếng khóc đau khổ chứ không còn cầu cứu nữa.

Tôi lập tức hiểu rõ, đây là những chuyện mà đám động vật bị giết trong quan tài đã trải qua trước khi chết.

Tôi cố gắng chớp mắt muốn thoát ra nhưng không sao thoát được.

Bên tai tôi hình như truyền đến tiếng cười của Lưu Thi Di với giọng điệu nũng nịu lại tà ác.

"Long Duy!" Mặc Dạ đột nhiên trầm giọng quát một tiếng: "Mở quan tài ra!"
Hắn trầm giọng quát một tiếng, tôi chỉ cảm thấy dường như có thứ gì lạnh lẽo đang tràn vào qua những nơi trên cơ thể từng bị kim đá đâm vào.
Màu sắc thê thảm nhanh chóng lóe lên trước mắt, mặc cho những con thú cưng đã chết quần ở trên thân tôi.

Tôi dùng bàn tay dính đầy máu cố mở khóa của chiếc rương gỗ kia và kéo mạnh.
Trong tiếng khóa kêu lên lách cách truyền đến còn có tiếng kêu đau đớn của Lưu Thi Di và những con thú cưng bị hành hạ đến chết: "Đừng!"
Nhưng rương gỗ đã bị mở ra, gương mặt dữ tợn lúc chết của Lưu Đông lập tức xuất hiện trước mắt tôi.
Mà tay chân hắn đều bị bẻ gấp khúc nhét gầy cả cái rương gỗ.
Hai Lưu Thi Di đều đau đớn kêu to, bên cạnh hình như có âm thanh kỳ lạ nào đó vọng đến, còn có tiếng cười thâm trầm lại bình tĩnh.