Xà Đại Nhân

Chương 239: Chỉ Có Quan Tài Rắn Có Thể Ngăn Cản





Sau khi cột xong sợi dây buộc đen đó, tôi lui ra sau một bước, lấy thanh kiếm gỗ đào mà Hà Cực đưa, xoay ngược lại cố định tóc.

Bây giờ mới nhìn Mặc Dạ và nói: “Nếu Dung Thiên không tỉnh lại, vậy thì thì tràn ra ngoài chỉ có hắc lệ, Xà quân có cách ngăn lại không?"
"Đã có lỗ hổng thì không ngăn lại được, sẽ cứ tràn ra ngoài, trong đám khói đen này ít nhiều cũng có một ít hắc lệ.

Hôm nay, trong trấn Thanh Thủy, đã xảy ra không ít chuyện người bị thương" Mặc Dạ nặng nề nhìn thanh kiếm gỗ đào trên đầu tôi, trầm giọng nói: “Em dùng cái để này búi tóc?"
Tôi nhẹ nhàng gật đầu búi kiếm: “Đây là gỗ đào, có hiệu quả trấn tà, hắc lệ trong tóc tôi, dùng kiếm gỗ đào
búi thì chắc chắn hơn chút."
"Ồ.

Ánh mắt Mặc Dạ trở nên thâm thúy, dường như đã quyết định cái gì đó, nhưng giống như là không nghe lot.


Tôi đi tới sân thượng, nhìn xuống dưới, hình như phía dưới còn sâu lắm, nhưng vẫn thấy lờ mờ dung nham cuồn cuộn.

Thỉnh thoảng có thứ gì lăn vào trong dung nham, sau đó từng luồng khói đen tỏa ra, lên trên thì không thấy nữa, nhưng rõ ràng là có luồng không khí ào ào trào lên trên, cái này chắc là hắc lệ đây.

"Rốt cuộc hắc lệ là gì?" Tôi nặng nề nhìn vách đá xung quanh, trầm giọng nói: “Thật sự không có cách nào ngăn cản được sao?"
"Quan tài rắn" Mặc Dạ nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Chỉ có quan tài rắn có thể ngăn cản" Lúc hắn nói chuyện này thì mắt nhìn xương quai xanh của tôi.

Tôi trở tay sờ, không hiểu mà nhíu mày: “Sau khi tìm đủ tà quan thì chẳng thấy phản ứng gì nữa, nhưng mà vảy văn vẫn còn đây
"Nó cũng đang chờ cơ hội" Giọng nói của Mặc Dạ trở nên nặng nề, khẽ nói với tôi: “Không thiện thì ác, nếu Long Duy đã đi ra thì chắc chắn nó cũng biết, chỉ là đang chờ cơ hội thôi."
Mấy kẻ này, một kẻ trấn áp một kẻ, chẳng ai dễ nói phó.


Tôi nhìn sang mễ bà Tần ở bên cạnh, bà ấy dường như bị khảm nạm trong vách đá đó, hình như đang ngủ say.

Chậm rãi đi qua lại phát hiện, dường như bên cạnh vách đá đó thêm rất nhiều bàn tay người, mỗi một bàn tay đều muốn đi ra bên ngoài.

Năm ngón tay trên cả bàn tay đều liên tục động đậy, nhưng có làm thế nào cũng không thể cào vỡ vách đá đó được.

"Những cái này đều là của người nhà họ Long" Mễ bà Tần vừa vặn đứng trong một vách có người bị khảm
nạm, nặng nề nhìn tôi: “Đây chính là Thăng Long quan của nhà họ Long"
Mễ bà Tần chậm rãi đi về phía trước, xung quanh bà đều là những bàn tay người đang lay động, như kiểu vô số người bị đóng chặt trong vách đá này nên đang cố gắng vùng vẫy muốn ra ngoài.
"Cháu có còn nhớ mỗi nhà của người nhà họ Long đều phải có một người của thế hệ trước về nhà coi giữ nhà cũ không?"
Mễ bà Tần đứng trước mặt tôi, trầm giọng nói: “Bọn họ không chết một cách tự nhiên.

Hàng năm thôn Long Gia đều chỉ chết một người, cháu có cảm giác không?"
Tôi nặng nề nhìn những bàn tay người lay động trong những vách đá đó, đột nhiên thoáng hiện dáng vẻ của bác Đường lúc trước khi nghe tin nhà tôi xảy ra chuyện.