Xà Đại Nhân

Chương 245: 245





Mặc dạ nghe được vấn đề của tôi, thân trên đắm chìm trong ao âm dương từ từ đứng lên, chiếc đuôi rắn rậm rạp thế đong đưa trong ao băng giá.
Tôi nhìn thấy những vảy rắn như là hắc diện thạch một loại vảy rắn bên trong, dường như có cái gì đó chậm rãi phun trào.
Đuôi rắn đen nhánh, tóc đen dài rối tung lắc lư theo từng đợt sóng, dường như chỉ cần chạm nhẹ là có thể cuốn lấy, nhưng đuôi rắn quấn đi tóc đen liền tránh được.
" Người thanh thủy trấn, đều không thể trốn thoát được".

Cái đuôi của Mac Dạ vẫn còn về phía tôi.
Anh ta đóng đuôi rắn trong vài phút, và những sợi tóc đen rút lui luôn sau đó, giống như có thể bất kỳ sức mạnh nào trên chiếc đuôi rắn đó có thể buộc những sợi tóc đen trở lại.
Tôi bị những sợi tóc đen kéo lại, dựa vào tảng đá bên bờ hồ, ngước nhìn Mặc Dạ : " Tại sao?"
" Ngoại trừ quan tài Thăng Long lấy từ cảm hứng của Mễ bà Tần, thì tám quan tài ác ma khác đều là người bình thường nhưng ân oán nặng nề, các người có nghĩ là do họ vừa trải qua chuyện gì không? Đó là do biết thống của họ khác nhau.


" Đuôi cánh chậm chạp thu lại.
Ánh mắt Mặc Dạ nhìn tôi : " người không phát hiện ra thôn Thanh Thủy Trấn điều là tên họ.

Hồi Long Thôn, Trần Gia Thôn, Lưu Gia Thôn..."
Nghe những lời Mặc Dạ nói, tôi cảm thấy đuôi rắn rụt lại, tóc đen của tôi lại bắt đầu dựng lên, trong lòng dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhìn Mặc Dạ : " Tôi nghe Hà Cực nói qua, trong tay anh có rìu Trảm Thiên, anh thật sự có thể lấy được Trảm Thiên? "
Mặc Dạ gật gật đầu : " Cái gì cũng có, tất cả đều làm bạn mà thành.

Rìu Trảm Thiên, Long Duy, Mặc Dạ, Xà Quan ...!Một vật tương khắc một vật, sinh khắc cân bằng tương đương, mới có tình huống như ngày hôm nay."
" Phía dưới bầu trời , còn có một thứ khác đúng không? " Tôi ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ, cười khổ : " Vậy bầu trời không thể phá hủy sao?"

" Ừ" Mặc Dạ chậm rãi dựa vào bên cạnh tôi, nhẹ nhàng phẩy tay, đem tóc tôi kéo lên : " Phạm lão sư của cô cho cô ăn cái kẹo trí tuệ, cô đoán sai không sai Long Duy không tạo được Xà Quan, cô ta cũng chỉ là một linh hồn vất vưởng..."
Tôi từ từ chìm xuống , nghĩ đến Vũ Tâm Hạc cho tôi nhìn qua video cha mẹ tôi có thứ gì đó đuổi theo cha mẹ.
Ngước mắt lên nhìn Mặc Dạ " Có chuyện gì vậy?"
" Không có gì ".

Mặc Dạ giúp tôi quấn những sợi tóc lên, để ở trên trán của tôi, " Nhưng ta biết từ cô ta, Thanh Thủy Trấn rồi mới đến các trấn thân cận, tất cả đều là thị vệ, người nằm trong quan tài dần dần nhân lên, và dần được bị mọi người lãng quên, và họ sống rải rác với tên của họ, từ đó trở thành một ngôi làng"
" Thôn Hồi Long chỉ là một trong những lối vào mà thôi " Mặc Dạ từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới mép hồ " Vậy người ở trong Thanh Thủy Trấn này không thể nào chạy thoát được".
" Tà quan là mô phỏng lại của quan tài rắn, vậy quan tài rắn làm từ cái gì? Chỉ là bản nhái tại sao lại có thể lợi hại đến vậy" Mặc Dạ nhẹ nhàng lấy áo bào đen nhánh mặc vào.
Quay đầu lại nhìn tôi : " Có thể thấy được đồ vật bên dưới thật khiến ta kinh ngạc, tốt nhất không thể người khác thấy được.

Người của Thanh Thủy Trấn hãy để cho người dân tự chống đỡ " .
Ta nhìn Mặc Dạ chậm rãi mặc lại quần áo, chậm rãi thắt lại, ngồi xổm ở bên vệ hồ :" Xà Quân không muốn cùng ta lăn giường sao? Như này không giống ngươi"
" Mặc dù ta là một con rắn, không phải ai cũng có thể cùng ta ở chung một chỗ" Mặc Dạ nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi ngồi xuống, tay gõ nhẹ vào Hồng Mai giữa lông mày tôi " Hà Duyệt...." Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm như chạm vào đáy lòng.