Lâm Dung cảm thấy sợ hãi, định nghĩa ban đầu của hắn đối với Nhan Khanh là huynh đệ, nhưng là bây giờ quan hệ của hai người là như thế nào?
Thân thể của hắn thật giống như càng ngày càng lưu luyến Nhan Khanh, đây cũng không phải là hiện tượng tốt, bọn họ làm như vậy là không đúng.
Lâm Dung bắt đầu có ý thức mà tránh né Nhan Khanh, không muốn Nhan Khanh quấn ở trên cổ tay làm tiểu đệ của hắn khi đi ra ngoài, mỗi ngày sáng sớm xuất môn, cùng nhập bọn với những hài tử ở nông thôn kia, bắt con ếch, lấy tổ chim, xuống sông bơi, hái quả dưa hấu trong ruộng, câu cá trong bể nước, mặt trời không xuống núi tuyệt không trở về nhà.
Buổi tối hắn cũng viện cớ đi ngủ trong phòng gia gia, nói buổi tối tự ngủ một mình sẽ sợ.
Như vậy Nhan Khanh tự nhiên sẽ không đến tìm.
Nhưng gia gia là ai chứ? Bề ngoài đau lòng cháu trai cho hắn ở cùng chính mình, một mặt bí mật quan sát tình huống của Nhan Khanh cùng Lâm Dung, hắn phát hiện không chỉ Lâm Dung đang tránh né Nhan Khanh, mà Nhan Khanh cũng không đến nơi này của ông quá nhiều, mà là mỗi ngày đều ở trên núi tu luyện.
Xà động của Nhan Khanh nằm ở bên vách trên đỉnh núi phía sau ngôi làng, bên dưới vách núi là dòng sông chảy xiết, trên vách núi có hình thành một cái sơn động tự nhiên, Nhan Khanh đem sơn động này bố trí thành xà động của chính mình, phần lớn đều tiến hành tu luyện ở chỗ này.
Nhan Khanh cũng không phải là đang trốn tránh.
Y càng cảm thấy là thân xà của chính mình có rất nhiều bất tiện, y muốn hóa thành hình người, quang minh chính đại mà ôm Lâm Dung, hôn hôn hắn, nắm tay hắn đi ra ngoài.
Tất cả những gì hắn có thể làm là nỗ lực tu luyện, cho dù chỉ có một tia cơ duyên y cũng phải đi tranh đoạt.
.