Nhan Khanh đi theo Lâm Dung vào trong phòng, Lâm Dung ngồi trên giường, Nhan Khanh vừa muốn ngồi cùng em ấy, lại bị Lâm Dung dùng móng vuốt đập một cái.
"Đứng đó cho tôi, đừng lại gần tôi," trong lòng Lâm Dung cực kỳ tức giận, nhưng hắn có chuyện còn muốn hỏi rõ ràng, "Tôi hỏi, anh trả lời."
Nhan Khanh thành thật đứng lại: "Được, em hỏi."
"Vấn đề thứ nhất, tôi vì sao lại mang thai?"
"Ba năm trước ở thôn Đại Diên hai chúng ta chuyện nên làm đều đã làm, t*ng trùng loài xà chúng ta có thể sống trong cơ thể mẹ 3-5 năm, cho nên..."
Rất tốt, ba năm trước.
Lâm Dung cười lạnh một tiếng: "Khi đó anh đã biết tình trạng thân thể của tôi? là cố ý?"
"Thời điểm giúp em giải quyết phiền phức tình cờ biết được.
Cũng không phải cố ý...!là không kìm lòng được...!Thế nhưng cũng không nghĩ đến em thật sự có thể mang thai..." Nhan Khanh càng nói càng cảm thấy chính mình quá cầm thú.
Lâm Dung tức cười, vô cùng tốt, khi đó chính hắn còn không biết thể chất của hắn.
"Vấn đề thứ hai, ba năm trước tại sao không từ mà biệt?"
Lần này Nhan Khanh trầm mặc một lát, mới trả lời: "Lúc đó anh có được một cơ duyên, nhưng mà không xác định được nó có thể hóa thành hình người hay không, cũng không biết cần thời gian tu luyện bao lâu.
Trong lòng âm thầm nghĩ muốn em chờ anh, nhưng lại vừa sợ em thật sự chờ anh.".
"Không xác định có thể hoá hình ngươi còn làm cho tôi mang thai? Anh có nghĩ tới hay không nếu như anh không thể hoá hình, vậy tôi tính là gì? Bảo bảo trong bụng...!lại tính là gì?" Lâm Dung tuy rằng vẫn chưa tiếp thu sự thật chuyện mình đã có bảo bảo, nhưng vừa nghe đến câu trả lời của anh liền tức giận trong lòng.
"Xin lỗi.
Dung Dung, tất cả đều là lỗi của anh.
Anh ích kỷ, anh thích em, anh đã sớm xem em thành bà xã của mình...".