Xà Lang Trúc Mã Trúc Mã

Chương 2




Thanh niên đã đứng trước mặt hắn, từ từ ngồi xuống, ôn nhu như nước trấn an hắn:

- Đừng sợ, tôi tiêm thuốc giải cho anh, sẽ không để anh chết.

Đối phương nói xong, liền nhẹ nhàng nâng cánh tay của hắn lên, từ trong túi áo blouse trắng lấy ra kim tiêm, thật cẩn thận tiêm thuốc vào, không khác gì bác sĩ ân cần chăm sóc bệnh nhân.

Trịnh Giai hoàn toàn không có ý định phản kháng, không nói đến thanh niên nói thật hay không, chỉ là lúc này hắn bị vẻ đẹp nguy hiểm của đối phương hoàn toàn hấp dẫn, tưởng như không tin vào trước mắt mình được.

Trịnh Giai gần như nín thở khi đối phương cầm tay hắn, xoa nắn nhè nhẹ để xác định mạch tiêm. Hắn ngây ngẩn tự hỏi: Trên đời này thật sự tồn tại một bảo vật đẹp như thiên sứ hạ phàm, lại nguy hiểm như kịch độc giết người thế sao? Cho dù dưới điều kiện hạn chế ánh sáng hiện tại, Trịnh Giai vẫn nhận ra thanh niên kia sở hữu gương mặt thánh thiện và tinh xảo, đặc biệt là ánh mắt của thanh niên khi nhìn thẳng vào hắn, đầy quyến rũ, nguy hiểm, và cuốn hút.

Bệnh Viện Trung Tâm Thành Phố, lầu 9, phòng bệnh cao cấp 9A, 8:00 am

Hàn Dật lo lắng ngồi bên giường bệnh của Trịnh Giai:

- Anh Trịnh, anh thật không sao chứ?

- Không biết, sáng nay đã giục bác sĩ kiểm tra tổng quát rồi, kết quả cơ thể đều ổn, không có gì bất thường. – Trịnh Giai đáp.

- Rốt cuộc là ai, có thể dễ dàng đánh thuốc mười mấy vệ sĩ chuyên nghiệp, đột nhập vào đây. Không đúng, là bọn họ quá vô dụng, để em trở về đổi người. Anh yên tâm, sẽ không có lần sau. – Hàn Dật tức tối, nắm tay đều siết chặt lại. Nói xong liền đứng dậy muốn đi thực hiện.

- Khoan đã, bọn họ là bị kim tiêm thuốc mê vào người đúng không? – Trịnh Giai kéo Hàn Dật ngồi lại ghế, hỏi.

- Đúng, còn là thuốc ngủ loại cực mạnh, à, sao anh biết vậy? Anh gọi họ vào hỏi?

- Không, đoán thôi. À, không cần đổi người đâu, tôi ... muốn gặp người đó lần nữa. – Trịnh Giai biết, thanh niên bí ẩn kia sẽ còn quay lại, việc hắn cần làm chỉ là chờ đối phương chủ động nêu ra yêu cầu.

- Quá nguy hiểm! Không được! Lỡ như có kẻ chủ mưu thay đổi ý định, đổi thuốc mê thành thuốc độc, chúng ta trở tay không kịp. – Hàn Dật kích động ngăn cản.

Trịnh Giai cười khổ trong lòng, đối phương đâu cần đổi ý định, hiện giờ người ta đã tiêm thuốc độc vào người hắn rồi, còn tự tin tuyên bố ngoài mình ra không ai giải được nữa kìa. Hắn có thể làm khác sao, cũng đã gọi bác sĩ đến kiểm tra rồi, chỉ là không ai tra ra thôi. Hiện tại hắn không muốn anh em mình hoang mang, nên đã nói dối là đêm qua đối phương chỉ đến nói vài câu chào hỏi, sau đó tiêm thuốc mê khiến hắn ngủ mất.

Hôm sau, Trịnh Giai xuất viện.

Hai tuần tiếp theo, sức khỏe của hắn vẫn ổn, không đau tim, không choáng đầu, không mệt mỏi, sinh hoạt cũng bình thường. Vụ việc vẫn đang tiến hành âm thầm điều tra, chỉ là không có tiến triển.

Nhà riêng của Trịnh Giai, thứ sáu, 3:00 pm

Trịnh Giai hôm nay quyết định về sớm để nghỉ ngơi, hắn vừa hoàn thành một hợp đồng lớn, hiện tại cũng là cuối tuần, nên hắn tự cho phép mình ngưng làm việc. Trong nhà không có gì bất thường, vệ sĩ, bảo vệ đều đủ cả. Nhưng khi Trịnh Giai mở cửa phòng ngủ của mình ra, hắn liền đứng hình mất năm giây.

Trong phòng, thuốc, kim tiêm, băng vải, bông gòn, vết máu lấm lem, cùng với quần áo vứt lung tung, rải rác kéo dài tới trên giường. Mà trên giường của hắn, một thanh niên xa lạ với băng vết thương thấm máu quấn ngang ngực đang nằm, không rõ là ngủ hay ngất, mái tóc dài tùy ý xõa ra, chăn đệm và ga giường đều thấm máu.

Trịnh Giai ngoài mặt thật bình tĩnh, nhưng trong lòng tự tin đã rầm rầm sụp đổ. Dựa vào cái gì, đây là nhà riêng của hắn, là nơi được canh phòng cẩn mật, tầng tầng bảo vệ từ người đến hệ thống, vậy mà đối phương một thân thương tích vẫn có thể tiến vào, còn ở trong phòng hắn làm loạn lên thật tự nhiên như phòng mình, cũng không một ai phát hiện! Hắn cảm thấy từ khi gặp thanh niên này, giới hạn chịu đựng và tự tin của bản thân không ngừng bị phá vỡ, càng lúc càng quá đáng.

Trịnh Giai cố giữ cho mình thật bình tĩnh, ít nhất là ngoài mặt, cẩn thận tiến về phía đối phương mà không gây ra tiếng động. Hắn nghiên người nhìn gần gương mặt xinh đẹp, xác nhận đối phương đang ngủ, nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định không gọi cậu ta dậy, mà xoay lưng bảo người hầu vào dọn phòng. Nhưng khi hắn vừa quay lưng đi, phía sau liền có tiếng gọi, là một âm thanh dễ nghe vô cùng:

- Anh không thể thấy chết không cứu như vậy, tôi ít ra đã bỏ qua hai cơ hội giết anh, một lần ở khách sạn, một lần trong bệnh viện.

Trịnh Giai thành công bị chọc giận, giận tới phản cười. Hắn chậm rãi xoay người, đối mặt với thanh niên kia:

- Tôi tốt bụng không đạp cậu xuống giường, cậu còn thách thức tôi?

- Nha, ra là ý tốt của anh, nhưng mà tôi băng bó vết thương rất tệ, anh cứ bỏ mặc tôi thì không cần anh giết tôi cũng sẽ mất máu tới chết, hoặc vết thương nhiễm trùng mà chết, nên phiền anh gọi người đến giúp tôi xử lý chỗ này đi – thanh niên vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ ngực mình.

Trịnh Giai nhíu mày nhìn chỗ băng bó lộn xộn đã thấm máu chuyển thành màu đỏ sậm trước ngực thanh niên, có chút chần chừ, cuối cùng vẫn tiến đến ngồi lên giường, từ trong ngăn tủ đầu giường lấy ra hộp dụng cụ băng bó, vừa lấy vừa trầm giọng nói:

- Không cần gọi người, tôi giúp cậu xử lý, xích qua đây một chút.

Thanh niên ngoan ngoãn dịch người lại gần Trịnh Giai, ngồi yên cho hắn băng bó, lúc sát trùng cũng không kêu đau, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Băng bó xong, Trịnh Giai làm như không có gì, nhẹ nhàng hỏi:

- Tại sao lại bị thương?

- Bị người ta đuổi giết. – Thanh niên cũng nhẹ nhàng trả lời.

- Cậu cảm thấy tôi không lợi dụng cơ hội này để giết cậu, cậu thật sự tự tin nghĩ vậy? – giọng điệu của câu hỏi.

- Tôi không biết, chỉ là nghĩ nếu anh muốn giết tôi, thì tôi sẽ dùng thuốc giải để buộc anh phải giữ tôi sống. – Thanh niên thành thật đáp.

- Dù tôi không giết cậu, tôi cũng có thể bắt trói cậu lại, sau đó mỗi một ngày cậu còn chưa giải độc cho tôi thì chặt đi một ngón tay của cậu. – Trịnh Giai đứng thẳng dậy, khoanh tay nhìn người đang ngồi trên giường.

- Nha, không được, tôi sợ đau lắm. – thanh niên ngước mặt lên, đôi mắt phượng đầy ủy khuất nhìn hắn, dùng giọng điệu trẻ con nói ra lời nói không hề trẻ con - Với lại tôi đâu có nói không giải độc cho anh. Anh không được hành hung tôi, trong thời gian này anh tạm thời thu lưu tôi đi, nếu không tôi sẽ tự tử, chết cũng không đưa thuốc giải, lúc đó anh chỉ có thể xuống hoàn tuyền bồi mạng cho tôi thôi.

- ... - Trịnh Giai nhất thời không biết nói gì.

Dựa vào bản lĩnh của cậu ta, thành công khiến hứng thú tìm hiểu cao hơn ham muốn giết người trong lòng Trịnh Giai, hắn quyết định bỏ qua xúc động muốn bóp chết đối phương đang rạo rực dâng trào, đồng ý thu lưu thanh niên có vẻ ngoài đẹp như thiên thần nhưng nguy hiểm như quỷ dữ kia.

Nếu đã đồng ý cho cậu ta ở lại, hẳn là nên tìm hiểu sơ qua. Vì vậy, Trịnh Giai lên tiếng hỏi:

- Cậu tên gì?

- Cố Tử Kỳ.

- Cậu có thể ở đây như một khách mời, và để được đối đãi như khách mời, tôi mong rằng cậu cũng sẽ cư xử như một khách mời.

- Nga, là sao, tôi không hiểu. – Cố Tử Kỳ nghiên đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn đầy ngây thơ.

- Tôi sẽ sắp xếp phòng cho cậu, cũng dặn người chăm sóc hầu hạ cậu, nhưng cậu không được tự ý thay đổi căn nhà này, không bày trò phá hoại trật tự trong biệt thự hay khu vườn, không hạ độc tôi và bất kỳ ai khác, không tự ý ra vào phòng tôi, hay sử dụng đồ đạc của tôi, không vào phòng làm việc của tôi, và tốt nhất là đừng giở trò gì cả, chỉ ở đây, ăn, uống, dưỡng thương, chỉ thế thôi. Cậu hiểu chưa? – Trịnh Giai không ngại kiên nhẫn liệt kê ra, vì ai chứ thanh niên trước mắt thì rất có khả năng làm ra các việc trên.

Cố Tử Kỳ chớp chớp mắt nhìn hắn, sau đó dùng tay che miệng ngáp một cái, dụi dụi mắt bảo mình buồn ngủ, rồi nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt, ngủ.

Trịnh Giai im lặng nhìn hết thảy, biết rõ đối phương cố tình giở trò, lại không biết nên nói gì, vì hắn biết, có dùng lời nói ép buộc cậu ta cũng vô ích thôi, đành thở dài, đứng dậy, rời phòng.


f}Rb[