Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 36



Một làn gió mát lạnh thổi qua người nhỏ, lồm cồm mở mắt, nhỏ thất kinh khi mình “ở trong khu rừng đó”, sợ hãi nhỏ nhìn xuống chân mình “may quá không có gì”, nhỏ tiếp tục đi ra khỏi nơi đó, nhìn theo hướng có ánh sáng mà lao tới, nhưng nhỏ thấy đôi chân mình không để chạy được, dường như nó rất nặng, không thể cử động được, nhìn lại phía sau mình, một vật gì đó đang di chuyển rất nhanh tới nhỏ, làm nhỏ sợ hơn, dần rồi cũng hiện ra…

Đó là một con “sói hoang” đang lao như bay tới nhỏ, nhỏ ú tim cố gắng chạy thật nhanh, nhưng đôi chân không nhấc lên được, giống như đang bị kẹt ở đâu đó, nhỏ lại một lần nữa hét toáng lên “cứu tôi với, cứu tôi… có ai không?” tiếng của nhỏ chỉ bay theo gió, khu rừng vang lại tiếng của nhỏ, không ai đáp trả, con sói dần chạy nhanh tới nhỏ và tới sát hơn, cảm giác nó chỉ cần một cú nhảy là có thể ăn thịt được nhỏ, nhỏ ôm đầu chịu trận thét lớn “THÀNH KHANG CỨU TÔI”, nhỏ cũng không hiểu lý do vì sao lại gọi tên hắn khi đó, có lẽ vì cái giọng nói giống hắn, đã cứu nhỏ lần trước.

Ngay khoảnh khắc đấy, một con người được ví như “thần bóng tối” xuất hiện.

Nhỏ ngồi ôm đầu một lúc sau, nghĩ mình đã bị sói ăn thịt rồi… thế nhưng lại không có gì nữa, nhỏ dần mở mắt ra và xuất hiện ngay trước mặt mình… chính là thần bóng tối.

Bộ đồ màu đen tuyền, nhỏ nhìn dần lên trên khuôn mặt, nhưng khuôn mặt ấy dường như bị ánh sáng che lại, nhỏ không thể nào thấy rõ, bàn tay người ấy giơ ra trước mặt nhỏ, môi mỉm cười nhưng không rõ lắm, nhỏ đặt tay mình lên tay người đó, bất chợt tiếng vọng của khu rừng làm nhỏ hoảng loạn, mở to mắt nhìn xung quanh, không chỉ có một con sói… mà chính xác là cả một bầy sói mắt đỏ lè đang gầm gừ rồi tiến gần đến nhỏ và người đó.

Nhỏ sợ hãi mà bật khóc, nhưng giọng nói của người đó “Đừng khóc, tôi sẽ không để ai làm hại em đâu” giống như trong mấy truyện ấy, cảm giác ấm áp lắm, giây phút này, câu nói này thật đúng lúc, nhỏ gật nhẹ đầu không khóc nữa, một lần nữa mùi thơm ấy lại xộc vào mũi nhỏ.

Nhưng giây phút này chắc không còn thời gian mà nghĩ nhiều như thế, bởi những con sói đã tiến lại gần hai người hơn, người đó lại lên tiếng “Em nhắm mắt lại đi”, cảm giác thật ấm áp và an toàn, nhỏ im lặng mà nghe theo, những chuyện sau đó thì nhỏ không hề biết.

Người con trai đang ôm một người con gái giữa núi rừng đầy sói, những con sói chạy thục mạng tới hai người, hắn nhe hàm răng để lộ hai chiếc răng sói dài, một làn gió rất lớn bao quanh hắn, một chiếc đuôi được thoát ra, hai cái tai trên đầu hắn vểnh lên, bàn tay hắn, móng vuốt bắt đầu dài và nhọn hơn, một tay ôm nhỏ và một tay dùng sức chống lại mấy con sói, bầy sói thi nhau nhảy thật mạnh về đối phương, nhưng chưa kịp động vào thì đã bị văng ra xa, toàn bộ đàn sói bị một luồng sức mạnh rất lớn thoát ra từ người hắn, những con sói bị văng ra xa, máu cũng bắn tung tóe, một vệt sáng dần chìm vào bóng tối, cơ thể này của hắn đã trở lại như bình thường.

- Tất cả đã ổn rồi! Mở mắt ra đi - bàn tay vẫn ôm nhỏ không muốn buông, tay kia vuốt tóc nhỏ và ngửi mùi hương trên tóc.

- Nhỏ từ từ mở mắt… nhưng mọi thứ trở về như ban đầu “thì ra là mơ à, mà sao nhức đầu thế nhỉ”, đập đập vài cái vào đầu, liếc nhìn cái đồng hồ mới hơn ba giờ sáng, đắp mền cố gắng ngủ tiếp.

Đi học mà nhỏ cứ ngáp ngắn ngáp dài, khi sáng chẳng ngủ tiếp được nữa, cho dù nghe tai phone thì nhỏ cũng không thể tập trung ngủ, cái giấc mơ ấy tại sao lại là khu rừng đó, giống y như thật vậy, người đó là ai, hai người nhưng cùng một mùi thơm giống nhau, thật khiến nhỏ đau đầu.

- Song Đào… Song Đào… SONG ĐÀO – Lâm An phải gọi to tới lần thứ ba thì nhỏ mới nghe thấy, giật bắn mình nhìn cô đang “gầm gừ”.

- À… tớ xin lỗi, có chuyện gì à! – nhỏ biết lỗi nên gãi gãi đầu cười cười.

- Lát ra chơi chúng ta sẽ tới phòng HT, thầy có việc nói với chúng ta – Lâm An cũng không gừ nữa, trở lại ban đầu.

- Oh –

- Mà sáng cậu có chuyện gì vậy, tớ gọi mãi mà chẳng được.

- Tại hôm qua mê anime nên tớ ngủ hơi muộn – nói nhưng nhỏ vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài.

- Thôi được rồi, lần sau xem ngày thôi… tối lo mà ngủ chứ - Lâm An quan tâm.

- Âu kê cậu – nhỏ híp mắt cười.

Nhỏ cũng chẳng dám nói mấy chuyện tầm phào ấy làm gì, dù sao chỉ là mơ, nói ra chẳng khác nào tự cười vào mặt mình…

Hoàng Nam và hắn đã ngồi trong lớp từ lúc nào, hai cô bước vào ánh mắt mỗi người nhìn một người. Hắn nhìn nhỏ còn Hoàng Nam nhìn Lâm An.

Ra chơi thì tụi nhỏ đã có mặt đông đủ tại phòng HT, và nghe thầy nói những chuyện sắp tới, tụi nhỏ ngồi ở bàn họp của các giảng viên, nhìn thầy chăm chú.

- Thầy không biết các em đã biết chưa… nhưng sau trường chúng ta có một cái bể bơi – thầy từ tốn nói.

- Thật sao thầy, ngạc nhiên đấy – ai cũng háo hức, xì xầm, xì xầm với nhau.

- Ừm, nhưng do vài năm trở lại đây khu rừng mọc um tùm nên cũng khó thấy, từ đó thì cũng không sử dụng nên nó khá bẩn, nhưng không sao thầy đã cho người đang dọn dẹp nơi đó rồi, trong hôm nay là xong đấy.

- Học ở đây hơn một năm trời. Em không ngờ trường mình còn có những nơi như vậy đấy – anh Việt Minh và chị Tâm Như đồng quan điểm.

- Nơi đó bị bỏ không lâu nên không ai tới, bây giờ cây cối cũng xum xuê, để tìm ra được con đường đi tới cũng là cả một vấn đề đấy… khi sáng thầy dựa vào trực giác để đi tới nơi đó, thầy có vẽ lại cái bản đồ, lát ra về các em có thể tới đó, hoặc khi nào đó cũng được, thầy muốn các em tham gia một trò chơi ở đó – thầy nghiêm túc.

- Trò chơi – ai cũng mở to mắt, háo hức

Nhưng riêng nhỏ thì đang nghĩ chuyện gì đó, theo như những phân tích của thầy, thì nơi đó có thể chính là cái hố hình chữ nhật mà nguồn nước bị đen xạm, mấy ngày trước nhỏ đã lạc tới, và cả khu rừng đó nữa, nhỏ có chút sợ khu rừng rậm đó, cũng không nhớ là mình lạc tới đó, càng không nhớ đường ra…

Kỷ niệm ngày thành lập trường, sẽ có thanh tra về tham gia, nên thầy muốn có thật nhiều những trò chơi sôi nổi, cái hồ đó chúng ta có thể làm bể bơi, các em đều biết bơi mà phải không, nhưng thật tiếc là các em nằm trong hội học sinh nên sẽ không được tham gia, cá em đảm nhiệm vai trò quan trọng đó chính là chỉ huy và làm giám khảo thôi, còn khu rừng thì sẽ làm một nơi thám hiểm nào đó thì tùy các em chế biến.

- Theo như những năm trước, có rất nhiều năm chúng ta đều đi trượt tuyết hoặc leo núi, nhưng chưa năm nào sử dụng ngôi trường mình triệt để cả, năm nay thầy muốn chúng ta sẽ thực hiện toàn bộ ở trường, sẽ rất thú vị đây… - thầy cười cười.

- Mà thầy, vậy cái chuyện trò chơi của thầy thì sao – Hoàng Nam lên tiếng.

- À… bản đồ của khu rừng… thầy đã để nó ở một nơi nào đó trong khu rừng, nhưng thầy không nhớ rõ, thầy muốn các em đi tìm bản đồ đó đấy… sao các em có thấy thú vị không?

- Nhưng ban ngày thì khu rừng đó đâu có khó khăn gì đâu – Lâm An, mặc dù cô nhút nhát nhưng lại rất thích thám hiểm, nhỏ cũng vậy.

- Điều đó các em khỏi lo, khu rừng đó ngày hay đêm chỉ một màu đen, rồi các em sẽ thấy… thế nhá, thầy chỉ nhắc nhiêu đó thôi. Còn lại là ở tụi em – thầy vừa dứt câu thì chuông cũng reo vào lớp.

Suốt buổi nói chuyện nhỏ và hắn là người im lặng nhất, không nói câu nào chỉ ngồi nghe và theo đuổi suy nghĩ, nhỏ cảm thấy hơi run sợ nơi đó, còn hắn thì cười nhạt, đằng nào hắn cũng biết khá rõ nơi đó, nhưng hắn nghĩ tới nhỏ, chẳng lẽ nhỏ sợ nơi đó sao?

- Lát ra về chúng ta hẹn gặp ở sân sau trường nhé… mà mọi người chiều nay có ai bận việc gì không? – Chị Tâm Như hỏi cả đám khi đứng ngoài cửa phòng HT.

- Không! – đồng thanh.

- Song Đào… em có chuyện gì à! – chị Tâm Như thấy nhỏ là người im lặng nhất, cũng chẳng nói năng gì.

- Em chiều tới shop bán hàng thôi… để lát em gọi điện xin nghỉ - nhỏ cười.

- Được rồi… quyết định vậy nha, anh chị lên lớp – cả hai cùng lên. Còn lại bốn người lẽo đẽo đi lên, cũng chẳng nói năng gì, nhưng mọi người lại biết được việc đó là nhỏ đi làm thêm, hắn nghĩ lại căn phòng của nhỏ, như vậy còn cần đi làm thêm sao?