Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 59



Thật không thể chấp nhận được, nhỏ ngồi ngoài cả tiếng đồng hồ, cái chân tê liệt không cảm giác rồi, mà hắn còn chưa ló đầu ra, nhỏ í ới thì hắn vọng ra “đợi anh một lát, sắp xong rồi”, nhỏ không quấy rầy nữa.

Nhưng sức chịu đựng cũng có giới hạn thôi chứ, nhỏ ráng lết chân dậy đi vào, khoảng cách từ bàn ăn tới bếp cũng năm mét rưỡi… nhỏ thấy hắn bê một khay đồ đi ra, tạp dề còn chưa tháo nữa, vậy mà nhỏ thấy hắn đẹp trai phải biết.

- Để em chờ lâu, anh xin lỗi nha – hắn rất nhẹ nhàng, đặt khay đồ lên bàn.

- … - nhỏ chỉ cười và nhìn xuống đồ ăn…

- Anh… anh nấu cái món gì đấy ạ?

- Khay đồ ăn có một tô cơm, một bát nhỏ, một đôi đũa… rất ngon lành, nhưng khi nhìn qua đồ ăn.

Một tô canh… xanh lè. Một đĩa trứng đen thui. Một bát sườn thì đỏ lòm.

- Trong tủ có gì thì anh nấu đó – rõ ràng mình làm theo quyển sổ của Mon rùi mà – câu trước hắn nói còn câu sau nghĩ thầm.

Mọi món ăn Mon đều ghi vào một quyển sổ nhỏ… từ những món đơn giản cho đến phức tạp, bây giờ thì cuốn sổ đó không nhỏ tý nào.

Hắn làm mấy món ở mấy trang đầu tiên, mà hình như không thành công.

- Em thử cái này đi, anh thấy được nhất đấy – hắn chỉ cái bát sườn đỏ lòm. Nhỏ vì đói nên cũng chịu thử xem sao.

- Anh bỏ bao nhiêu ớt vào đây vậy? – nhỏ ăn miếng sườn mà cay tới mức đắng lun, thật không ngờ hắn nấu cay vậy mà chẳng thấy quả ớt nào cả.

- Cái hũ ớt bột đỏ mà Mon hay nấu ấy – hắn ngây thơ đáp.

- Huuuu… em cần nước? – nhỏ khóc um lên vì cay.

Nhỏ múc luôn muỗng nước canh hắn nấu, nuốt một ít xuống cổ mà nhỏ không thể nào nuốt tiếp được vì… có mùi khét và cả cái vị chua cộng mặn… nhỏ muốn độn thổ lun, phụt hết số nước canh đó ra, ho sặc sụa.

Đợi anh tý – hắn vụt ra lấy nước, nhỏ cứ ngồi ho thôi.

Sau khi cung cấp đủ nước và bớt cay thì cái mỏ của nhỏ hơi sưng lên một ít, nước mắt không ngừng chảy, kiểu này còn hơn cả mì cay cấp bảy ấy chứ.

Vừa xem ti vi nhỏ vừa rùng mình với mấy món hắn nấu, nhỏ muốn vào bếp mà chân chẳng đứng được, đành nói hắn pha tạm hai gói mì tôm cũng được, mà nghe hắn bảo chỉ có mì hộp thôi…

Haizzz… cuối cùng thì hắn cũng làm được món mà nhỏ thấy ngon nhất.

Buổi tối Mon đi làm về nhìn lại căn bếp một lượt, rồi nhìn ra hai người một nam một nữ đang cười ha hả và bấm thật mạnh vào máy chơi game, Mon hết cách với hai người, vào làm mấy món rồi kêu hai con người kia tới ăn, ông biết họ cũng đói lắm rồi.

Ngày hôm sau ở tại biệt thự hắn.

Vẫn là hắn bế nhỏ vào vscn và xuống nhà, vì sáng nhỏ nhận được cuộc gọi của Lâm An và Hoàng Nam về lý do nghỉ học, họ tới dãy trọ thì biết được nhỏ chuyển đi rồi, nên gọi cho nhỏ tới nhà hắn, mới đầu hắn đâu có đồng ý vì… biệt thự này hắn chưa bao giờ cho người xa lạ tới nên chỉ có nhỏ là ngoại lệ, năn nỉ mãi thì hắn mới chịu, nhưng lại cười nhếch miệng rồi gửi đường đi cho hai người theo kết nối GP trực tiếp từ hắn.

Mon hôm nay đã chuẩn bị đầy đủ món ăn rồi, chỉ cần hâm nóng lên ăn thôi, cả hai ngồi ăn dưới nhà rồi đợi bạn tới thăm, nhỏ có chút buồn buồn, chân nhỏ thì chẳng đi lại một mình được, bảo hắn sắm cho cây gậy để đi lại mà hắn “nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm” như kiểu muốn nuốt nhỏ vào bụng ấy, khiến ăn cơm mà nhỏ cảm giác như đang bị tra tấn ấy, nuốt không trôi tẹo nào.

Còn hắn thì cứ tủm tỉm cười “trong suy nghĩ thôi”, có nhỏ ở với hắn như vậy hắn thích lắm, mỗi tối nằm mà chẳng ngủ được, có người yêu mình nằm đối diện phòng, mình làm sao mà ngủ được chứ, cứ suy nghĩ về nhỏ thôi, nhưng rồi mọi suy nghĩ bị “dập tắt” khi hắn thấy nhỏ “nặng như heo” mới bế nhỏ hai hôm, từ lầu hai xuống mà hắn cảm thấy mình đang nâng tạ ấy, tay chân mỏi rã rời, người học võ nhưng mà không thể không cảm giác với cục mỡ đáng yêu như nhỏ đâu.

(t/g: thế mà còn làm giá à cha – hắn: tôi còn chưa lấy em ấy làm sao có đứa con như cô).

Cả hai ngồi ăn mà hai người suy nghĩ trái chiều nhau, cơ mà cùng nghĩ về đối phương, nhỏ không phủ nhận là trình độ nấu ăn của Mon ngày càng đỉnh của đỉnh rồi, kiểu này nao nhỏ phải dành một khoảng thời gian nhờ Mon chỉ dạy thôi, đúng là hắn có phước thật đấy, một tổng giám đốc cao ốc lớn, không lo nghĩ chuyện ăn uống, ngủ nghỉ hay “gái gú” mà chỉ việc làm thôi, còn việc nhà thì có Mon xử lý tất, bởi vậy Mon dù là trai hay gái thì cũng luôn hiểu và phục vụ cậu chủ của mình.

Tiếng chuông cổng nhà hắn kêu… King koong.

Lâm An và Hoàng Nam cũng chưa bao giờ đến nhà hắn, nên cả hai đã đi tìm cũng mất thời gian lâu đấy, nhà hắn không ở đường thẳng, mà con đường ngoằn ngoèo, nhiều khúc quẹo do hắn cố tình chỉ ấy mà, còn đi qua ba bốn cây cầu, qua một cánh đồng lúa nữa chứ, rồi cuối cùng là qua một khu rừng “tối” khoảng năm cây số, nhưng sau khi đi ra thì hoàn toàn là một “thế giới khác”, có mùi của biển, khí hậu ôn hòa mát mẻ, đặc biệt là có mùi thơm khó tả.

Dừng con limous trước cánh cổng uy nghiêm và hùng vĩ, cả hai không khỏi ngỡ ngàng, ở đây nếu là trên máy bay nhìn xuống ở khoảng cách tầm mười mét thì chỉ có duy nhất một căn biệt thự trắng nằm cạnh bờ biển, căn biệt thự như chứa được cả mấy cái công viên lớn trong thành phố vậy, bao vây quanh biệt thự là bức tường màu đen cao tầm sáu mét.

Cả hai đang bay bổng suy nghĩ, thì cánh cổng ấy mở ra, nghe được cả tiếng kêu “khệ nệ” có vẻ cổng rất nặng nhọc, thế này trộm hay thần thánh cũng chẳng ai dám ló mặt vào “đúng là biệt thự của ông trùm “Tư Mã Thiết Cung có khác”. Thiết kế bên trong còn khiến hai người choáng hơn nữa, mọi thiết kế đều lạ mắt và “cực độc đáo và khác lạ”.

(chắc sói không cần giới thiệu nhỉ, các thánh viết truyện teen khi nào cũng viết kiểu này mừ… ahihi).

Limous chạy chậm chậm một đoạn khá xa thì mới dừng lại tại nơi để xe dành cho khách ở biệt thự, rồi được chuyển xuống dưới lòng đất, hai người con mắt mở to muốn “lòi” cả lòng trắng ra luôn, mọi thứ trong ngôi biệt thự này hoàn toàn được xử lý bằng máy móc và các thiết bị cực tiên tiến nhất mà trên thế giới mới chỉ dám thiết kế mà chưa ai dám đưa vào sử dụng.

Lại một tiếng mở cửa “nhẹ hơn” nhưng cũng phát ra tiếng kêu vừa phải, cả hai đi tới thì đó là cánh cửa biệt thự nhà hắn, nhìn một lượt căn nhà thì họ lại đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, hắn và nhỏ thấy hai người bước vào thì nhanh chóng bế nhỏ ra ngoài sofa và hắn ngồi cạnh nhỏ.

- Hai người còn định đứng đó đến bao giờ? – âm thanh lạnh nhạt phát ra từ hắn.

- K-Không ngờ ở đây lại tiên tiến đến vậy, bọn mình muốn rớt hàm luôn – Hoàng Nam trở về hiện tại, cười cười rồi hai người cùng đi tới ngồi xuống ghế đối diện nhỏ và hắn.

- Giống như vào một thế giới khác ấy, kiểu như là thế kỷ 22 vậy – Lâm An cũng chung suy nghĩ với Hoàng Nam.

- Trộm có muốn vào cũng khó nhỉ? – nhỏ mặc dù chưa đi thăm nhà hắn nhưng nghe hai người kể thì cũng hiểu chút ít.

- Chuẩn luôn, mà để tìm ra nơi này cũng không được ấy chứ chưa nói gì vào đây, bức tường và cái cổng giống như một đợt sóng lớn trước mặt, chẳng ai ngu mà động vào đây.

- Được rồi, hai người tới đây có việc gì không? Nếu là “chơi” thì mời về cho – hắn thẳng thắn phán một câu xanh rờn.

- Làm gì mà căng thế, bọn mình tới thăm Song Đào, tiện thể thăm cậu luôn – Hoàng Nam chữa cháy.

- Tôi bệnh tật gì mà cần người tới thăm, mà cho dù bệnh thì tôi cũng không cần ai tới tận “nhà” để thăm cả? – hắn vắt chéo chân lên ghế rồi nhấn mạnh chữ “nhà” vì… chưa ai được tới đây, kể cả Lâm An. Mặc dù thời gian tiếp xúc với họ cũng coi như là “bạn” nhưng với hắn “bạn cũng là kẻ thù”.

- Bọn mình biết là biệt thự này chưa từng có người lạ tới, nhưng mà chính cậu đã cho địa chỉ dẫn bọn mình tới đây, mặc dù đường đi rất ngoằn ngoèo, vì vậy cậu cũng không nên nặng lời như thế chứ - Lâm An nãy giờ nói được câu chí lí.

Hắn cảm thấy nhà hắn mà cứ như là “nhà công cộng ấy” có chút bực dọc đứng dậy đi lên lầu, để cho ba người nói chuyện với nhau.

Hắn vừa lên là hai người kia rối rít chạy qua ngồi xem nhỏ bị thương như thế nào, người xem tay, người xem chân, rồi đổi nhau… nhỏ cũng ngồi im cho họ xem xong rồi mới nói.

- Tớ chỉ bị nhẹ ở chân thôi, nghỉ ngơi vài hôm là không sao rồi.

- Kể chi tiết cho bọn tớ nghe đi – Lâm An đề nghị.

Nhỏ đành ngồi kể mất gần một tiếng đồng hồ, nhỏ kể từ đầu tới cuối, rồi lại là chiêu cũ, ngồi miêu tả rất kịch liệt, hai người kia cứ như “gà mờ” dỏng tai nghe bằng hết, hắn ngồi trên phòng làm việc nhưng cũng có camera toàn biệt thự, phóng lên nơi của nhỏ rồi ngồi xem, lâu lâu bụm miệng cười, hắn nghĩ thầm “nhỏ kể chuyện dị thật”.